Phân tích bài thơ "Cảnh khuya" (HCM)
Bài thơ "Cảnh khuya" của Hồ Chí Minh là một tác phẩm văn chương đặc biệt, mang đậm tinh thần của người lính cách mạng. Bài thơ này được viết trong thời gian Hồ Chí Minh đang bị giam cầm tại nhà tù Lục Xuyên, và nó thể hiện sự khao khát tự do và tình yêu đối với quê hương. Bài thơ bắt đầu bằng những câu chữ đơn giản nhưng mang ý nghĩa sâu sắc: "Cảnh khuya, trăng lên rừng núi". Đây là một cách để tác giả miêu tả cảnh đêm yên tĩnh và trầm lắng. Trăng lên trên rừng núi tạo ra một hình ảnh tĩnh lặng, nhưng cũng mang theo một sự hi vọng và hy vọng. Từ đó, bài thơ tiếp tục miêu tả những hình ảnh của quê hương. Tác giả nhớ về những ngọn núi, những con sông, những cánh đồng và những ngôi làng. Những hình ảnh này không chỉ đơn thuần là một miêu tả về cảnh vật, mà còn mang theo một tình yêu sâu sắc đối với quê hương và những người dân sống ở đó. Bài thơ cũng thể hiện sự khao khát tự do của tác giả. Hồ Chí Minh viết: "Tôi muốn đi đến quê hương tôi". Đây là một lời thề nguyện, một lời hứa với chính mình rằng tác giả sẽ không ngừng lưu luyến và khao khát quê hương, và sẽ làm mọi cách để đến được nơi đó. Cuối cùng, bài thơ kết thúc bằng một câu chữ đơn giản nhưng mang ý nghĩa sâu sắc: "Cảnh khuya, trăng lên rừng núi". Đây là một cách để tác giả nhắc nhở chúng ta về sự quan trọng của tự do và tình yêu đối với quê hương. Dù bị giam cầm, tác giả vẫn không ngừng khao khát tự do và tình yêu đối với quê hương. Tóm lại, bài thơ "Cảnh khuya" của Hồ Chí Minh là một tác phẩm văn chương đặc biệt, thể hiện sự khao khát tự do và tình yêu đối với quê hương. Bài thơ này mang đậm tinh thần của người lính cách mạng và là một lời thề nguyện của tác giả với chính mình.