Trái với kỳ vọng: một câu chuyện về gia đình

essays-star4(308 phiếu bầu)

Giới thiệu: Trong một thế giới đầy những thử thách và khó khăn, gia đình là nơi chúng ta tìm được sự ấm cúng và sự hỗ trợ. Tuy nhiên, không phải lúc nào gia đình cũng như vậy. Trong câu chuyện này, chúng ta sẽ theo dõi một gia đình đang trải qua những thử thách và học hỏi những bài học quan trọng về tình yêu và sự hỗ trợ. Phần 1: Sự chia lìa của gia đình Nhà Dần nghèo lắm. Mẹ Dần cho Dần đi ở cho nhà bà Chánh Liễu để đỡ một miệng ăn. Rồi mẹ ốm và mất. Bố Dần xin cho Dần về để bố con lịu nhịu nuôi nhau. Nhưng cuộc sống ngày một khốn khó, bố Dần định theo mọi người lên rừng một chuyến những mong có thể khấm khá hơn. Trước khi đi, ông muốn gả Dần đi lấy chồng vì họ nằn nì mãi và ông cũng đã nhận của họ một khoản tiền khi mẹ Dần mất… Đoạn văn sau kể lại việc nhà chồng Dần đến rước dâu vào lúc sẫm tối) Phần 2: Sự đoàn kết của gia đình Đến tối, đám cưới mới ra đi. Vẻn vẹn có sáu người, cả nhà gái nhà trai. Ông bố vợ đã tưởng không đi. Nhưng bà mẹ chồng cố mời. Vả lại nếu ông không đi, thì hai đứa bé cũng không thể đi mà Dần thì đang khóc lóc. Nếu chỉ có mình nó ra đi thì có lẽ nó cũng không chịu nốt. Ông đành kéo mấy cành rào lấp ngõ rồi đi vậy. Phần 3: Sự tự do của gia đình Dần không chịu mặc cái áo dài của bà mẹ chồng đưa, thành thử lại chính bà khoác cái áo ấy trên vai. Dần mặc những áo vải ngày thường nghĩa là một cái quần cồng cộc xẫng và đụp những miếng vá thật to, một cái áo cánh nâu bạc phếch và cũng vá nhiều chỗ lắm, một bên tay rách quá, đã xé cụt gần đến nách. Nó sụt sịt khóc, đi bên cạnh mẹ chồng. Chú rể dắt đứa em lớn của Dần. Còn thằng bé thì ông bố cõng. Cả bọn đi lủi thủi trong sương lạnh và bóng tối như một gia đình xẩm lặng lặng dắt díu nhau đi tìm chỗ ngủ... Đến nhà trai, bà mẹ chồng mời bố Dần uống nước ăn trầu. Rồi bà giết một con gà, dọn cho ba bố con ông một mâm cơm. (Dần vừa thẹn vừa buồn không chịu ngồi ăn). Ba bố con lặng lẽ ăn. Người cha ăn có vài lượt cơm, rồi buông bát đĩa, ngồi xỉa răng đợi cho hai đứa con ăn. Ông thúc chúng ăn nhanh lên, rồi còn về kẻo khuya. Thằng lớn và cơm phùng mồm ra, bị nghẹn mấy lần. Khi cả hai con đã thôi cơm, ông cho chúng nó uống nước rồi đứng lên, chào bà mẹ chồng Dần để ra về. Ông dắt thằng lớn và cõng thằng bé trên lưng. Dần đứng đợi cha ở ngoài sân. Nó vẫn còn dụi mắt. Người cha ái ngại, đứng lại nhìn con một thoáng rồi âu yếm bảo: - Thôi! Thầy cho em về nhé. Dần khóc nấc lên. Hai đứa e#