Mảnh hồn làng - Nét đẹp bình dị hay nỗi buồn man mác? ##

essays-star4(190 phiếu bầu)

Bài thơ "Mảnh hồn làng" của Thanh Hoa đã khơi gợi trong tôi nhiều cảm xúc trái ngược. Một mặt, tôi bị thu hút bởi vẻ đẹp bình dị, mộc mạc của làng quê được tác giả khắc họa một cách tinh tế. Hình ảnh "con đường đất đỏ", "bóng tre nghiêng nghiêng", "lũy tre xanh" gợi lên một khung cảnh thanh bình, yên ả, nơi con người sống chan hòa với thiên nhiên. Tuy nhiên, ẩn sâu trong vẻ đẹp ấy là một nỗi buồn man mác, một nỗi nhớ da diết về quá khứ. Tác giả sử dụng những từ ngữ giàu tính biểu cảm như "lòng buồn man mác", "nỗi nhớ da diết", "bóng chiều tà" để thể hiện sự tiếc nuối, sự lưu luyến của người con xa quê. Tôi cho rằng, "Mảnh hồn làng" không chỉ là một bài thơ miêu tả cảnh đẹp làng quê mà còn là lời tự sự, là tiếng lòng của tác giả về một thời đã qua, về những kỷ niệm đẹp đẽ nhưng giờ đây chỉ còn là hoài niệm. Bài thơ khiến tôi suy ngẫm về giá trị của quê hương, về những gì đã mất đi và những gì cần giữ gìn.