Sông Đà - Vẻ đẹp và cái tôi trong văn bản của Nguyễn Tuân
Trong đoạn văn trích từ tác phẩm "Người lái đò Sông Đà" của Nguyễn Tuân, tác giả đã mô tả vẻ đẹp của Sông Đà một cách tinh tế và sâu sắc. Sông Đà được miêu tả như một áng tóc trử tình, tuôn dài và cuồn cuộn mủ khói núi Mèo. Mùa xuân, dòng nước xanh ngọc bích của Sông Đà tạo nên một cảnh quan tươi đẹp và hấp dẫn. Trong khi đó, mùa thu, nước Sông Đà chín đỏ như da mặt một người bầm đi vì rượu bữa, tạo nên một cảm giác giận dữ và bất mãn. Sông Đà không chỉ là một con sông đẹp mà còn gợi lên những cảm xúc sâu sắc trong lòng người. Tác giả đã miêu tả Sông Đà như một cố nhân, một người bạn thân thiết. Khi tác giả đi rừng dài ngày, trở về Sông Đà, anh ta cảm thấy như gặp lại một người quen, mặc dù biết rằng người đó có nhiều khuyết điểm và bệnh tật. Sông Đà mang đến cho tác giả một cảm giác ấm áp và gần gũi, như một sự kết nối với tự nhiên và quá khứ. Từ đoạn văn trên, ta có thể nhận thấy cái tôi của Nguyễn Tuân được thể hiện một cách rõ ràng. Tác giả không chỉ miêu tả vẻ đẹp của Sông Đà mà còn tạo ra một mối liên kết tình cảm giữa mình và con sông. Tác giả có sự quan tâm và yêu thích đặc biệt đối với Sông Đà, và thông qua việc miêu tả cảnh quan và cảm xúc của mình, Nguyễn Tuân đã truyền tải được sự tương tác giữa con người và thiên nhiên. Tuy nhiên, cũng có thể nhận thấy sự phản ánh của cái tôi trong văn bản của Nguyễn Tuân. Tác giả không chỉ miêu tả vẻ đẹp của Sông Đà mà còn nhấn mạnh những cảm xúc và suy nghĩ của mình về con sông này. Tác giả có sự tự hào và tự tin trong việc miêu tả và tạo ra một cái nhìn độc đáo về Sông Đà. Điều này cho thấy cái tôi của Nguyễn Tuân được thể hiện một cách rõ ràng và độc đáo trong văn bản. Tóm lại, qua việc miêu tả vẻ đẹp của Sông Đà và sự tương tác giữa tác giả và con sông, Nguyễn Tuân đã truyền tải được cái tôi của mình trong văn bản. Tác giả không chỉ là một người miêu tả mà còn là một người có cái nhìn sâu sắc và độc đáo về thế giới xung quanh.