Cảm nhận về đoạn thơ "Người đồng mình
Đoạn thơ "Người đồng mình" của tác giả Tố Hữu gợi lên trong tôi những cảm xúc sâu sắc về cuộc sống và con người ở vùng quê nghèo khó. Qua những câu thơ, tác giả đã tái hiện một bức tranh chân thực về những con người lam lũ, gian khổ nhưng vẫn kiên cường, bất khuất trước cuộc sống. Điều đầu tiên khiến tôi ấn tượng là sự gần gũi, thân thiết trong cách xưng hô "người đồng mình". Đây là cách xưng hô thể hiện sự gắn bó, đồng cảm giữa người thơ và những con người ấy. Họ là những người cùng chung số phận, cùng gánh chịu những khó khăn, thiếu thốn nhưng vẫn giữ được lòng nhân ái, sự thương yêu và sẻ chia. Đặc biệt, hình ảnh "nan hoa vách nhà", "câu hát rừng cho hoa", "con đường cho những tấm lòng" đã tạo nên một bức tranh vừa giản dị, vừa đầy ắp những nỗi niềm, tâm tư của những con người ấy. Họ sống giữa thiên nhiên, gắn bó với đất, với cây cỏ, với những âm thanh của rừng núi. Và trong cuộc sống khắc nghiệt ấy, họ vẫn giữ được những tấm lòng ấm áp, những tình cảm chân thành. Đoạn thơ cũng khắc họa rõ nét hình ảnh những con người "tự đục đá kê cao quê hương". Họ là những con người cần cù, kiên cường, không cam chịu số phận nghèo khó mà luôn nỗ lực vươn lên, xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn. Dù phải sống trên "đá gập ghềnh", trong "thung nghèo đói" nhưng họ vẫn không hề than vãn, oán trách mà vẫn giữ được niềm tin, ý chí sống mạnh mẽ. Qua đoạn thơ, tôi cảm nhận được sự trân trọng, ngưỡng mộ của tác giả dành cho những con người lam lũ, gian khổ nhưng kiên cường ấy. Họ là những người đáng quý, đáng trân trọng bởi họ đã vượt qua bao gian nan, khó khăn để giữ được những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống.