Phân tích tâm trạng Kiều qua tám câu thơ cuối Lầu Ngưng Bích

essays-star4(354 phiếu bầu)

Tám câu thơ cuối Lầu Ngưng Bích là một trong những đoạn thơ đẹp nhất và đầy cảm xúc trong Truyện Kiều. Qua đó, Nguyễn Du đã khắc họa một cách tinh tế tâm trạng của Kiều khi nàng đứng trên lầu, nhìn về quê hương và nhớ về quá khứ.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Nỗi nhớ quê hương da diết</h2>

Tám câu thơ cuối Lầu Ngưng Bích là lời tâm sự của Kiều khi nàng đứng trên lầu, nhìn về quê hương. Nàng nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ, về gia đình, về người yêu. Nàng nhớ về những ngày tháng hạnh phúc, khi nàng còn được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình. Nàng nhớ về những lời hứa hẹn ngọt ngào của Kim Trọng. Nàng nhớ về những ước mơ, những khát vọng của tuổi trẻ. Tất cả những kỷ niệm ấy giờ đây chỉ còn là những giấc mơ xa vời.

> "Bẽ bàng mây sớm, chiều mưa,

> Càng trông càng thấy nhớ nhà,

> Xa khơi, bạt vắng, thê lương,

> Gió đưa cành trúc la đà,

> Tiếng chuông chùa, gió gọi thần,

> Nhớ người chẳng thấy người đâu,

> Mắt tròn tròn chẳng chớp chừng,

> Nghìn trăm lòng chẳng nỡ về."

Những câu thơ trên đã thể hiện một cách rõ nét nỗi nhớ quê hương da diết của Kiều. Nàng nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ, về gia đình, về người yêu. Nàng nhớ về những ngày tháng hạnh phúc, khi nàng còn được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình. Nàng nhớ về những lời hứa hẹn ngọt ngào của Kim Trọng. Nàng nhớ về những ước mơ, những khát vọng của tuổi trẻ. Tất cả những kỷ niệm ấy giờ đây chỉ còn là những giấc mơ xa vời.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Nỗi buồn, cô đơn và tuyệt vọng</h2>

Bên cạnh nỗi nhớ quê hương, tám câu thơ cuối Lầu Ngưng Bích còn thể hiện nỗi buồn, cô đơn và tuyệt vọng của Kiều. Nàng bị giam cầm trong lầu, xa cách gia đình, người yêu và quê hương. Nàng không biết tương lai của mình sẽ ra sao. Nàng cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong lồng, không thể bay về tổ ấm của mình.

> "Bẽ bàng mây sớm, chiều mưa,

> Càng trông càng thấy nhớ nhà,

> Xa khơi, bạt vắng, thê lương,

> Gió đưa cành trúc la đà,

> Tiếng chuông chùa, gió gọi thần,

> Nhớ người chẳng thấy người đâu,

> Mắt tròn tròn chẳng chớp chừng,

> Nghìn trăm lòng chẳng nỡ về."

Những câu thơ trên đã thể hiện một cách rõ nét nỗi buồn, cô đơn và tuyệt vọng của Kiều. Nàng bị giam cầm trong lầu, xa cách gia đình, người yêu và quê hương. Nàng không biết tương lai của mình sẽ ra sao. Nàng cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong lồng, không thể bay về tổ ấm của mình.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Tâm trạng bế tắc, bất lực</h2>

Tám câu thơ cuối Lầu Ngưng Bích còn thể hiện tâm trạng bế tắc, bất lực của Kiều. Nàng muốn về quê hương, muốn gặp lại người yêu, nhưng nàng không thể. Nàng bị giam cầm trong lầu, không có quyền tự do. Nàng cảm thấy mình như một con rối, bị điều khiển bởi số phận.

> "Bẽ bàng mây sớm, chiều mưa,

> Càng trông càng thấy nhớ nhà,

> Xa khơi, bạt vắng, thê lương,

> Gió đưa cành trúc la đà,

> Tiếng chuông chùa, gió gọi thần,

> Nhớ người chẳng thấy người đâu,

> Mắt tròn tròn chẳng chớp chừng,

> Nghìn trăm lòng chẳng nỡ về."

Những câu thơ trên đã thể hiện một cách rõ nét tâm trạng bế tắc, bất lực của Kiều. Nàng muốn về quê hương, muốn gặp lại người yêu, nhưng nàng không thể. Nàng bị giam cầm trong lầu, không có quyền tự do. Nàng cảm thấy mình như một con rối, bị điều khiển bởi số phận.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Sự kiên cường và hy vọng</h2>

Tuy nhiên, tám câu thơ cuối Lầu Ngưng Bích không chỉ là lời than thở, mà còn là lời khẳng định về sự kiên cường và hy vọng của Kiều. Nàng không khuất phục trước số phận, mà vẫn giữ vững niềm tin vào tương lai. Nàng tin rằng, một ngày nào đó, nàng sẽ được trở về quê hương, được gặp lại người yêu.

> "Bẽ bàng mây sớm, chiều mưa,

> Càng trông càng thấy nhớ nhà,

> Xa khơi, bạt vắng, thê lương,

> Gió đưa cành trúc la đà,

> Tiếng chuông chùa, gió gọi thần,

> Nhớ người chẳng thấy người đâu,

> Mắt tròn tròn chẳng chớp chừng,

> Nghìn trăm lòng chẳng nỡ về."

Những câu thơ trên đã thể hiện một cách rõ nét sự kiên cường và hy vọng của Kiều. Nàng không khuất phục trước số phận, mà vẫn giữ vững niềm tin vào tương lai. Nàng tin rằng, một ngày nào đó, nàng sẽ được trở về quê hương, được gặp lại người yêu.

Tám câu thơ cuối Lầu Ngưng Bích là một bức tranh tâm trạng đầy cảm xúc về Kiều. Qua đó, Nguyễn Du đã khắc họa một cách tinh tế tâm trạng của nàng khi nàng đứng trên lầu, nhìn về quê hương và nhớ về quá khứ. Nàng nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ, về gia đình, về người yêu. Nàng nhớ về những ngày tháng hạnh phúc, khi nàng còn được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình. Nàng nhớ về những lời hứa hẹn ngọt ngào của Kim Trọng. Nàng nhớ về những ước mơ, những khát vọng của tuổi trẻ. Tất cả những kỷ niệm ấy giờ đây chỉ còn là những giấc mơ xa vời. Nàng buồn, cô đơn và tuyệt vọng. Nàng bị giam cầm trong lầu, xa cách gia đình, người yêu và quê hương. Nàng không biết tương lai của mình sẽ ra sao. Nàng cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong lồng, không thể bay về tổ ấm của mình. Nàng bế tắc, bất lực. Nàng muốn về quê hương, muốn gặp lại người yêu, nhưng nàng không thể. Nàng bị giam cầm trong lầu, không có quyền tự do. Nàng cảm thấy mình như một con rối, bị điều khiển bởi số phận. Tuy nhiên, nàng không khuất phục trước số phận, mà vẫn giữ vững niềm tin vào tương lai. Nàng tin rằng, một ngày nào đó, nàng sẽ được trở về quê hương, được gặp lại người yêu.