Giải thích về cách sử dụng "must" và "can't" để diễn đạt giả định
Trong tiếng Anh, chúng ta sử dụng "must" và "can't" để diễn đạt những giả định mà chúng ta tin là đúng dựa trên thông tin hoặc bằng chứng mà chúng ta có. Mặc dù không có bằng chứng tuyệt đối, nhưng chúng ta có lý do tốt để tin rằng điều gì đó là đúng. Chúng ta sử dụng "must" để diễn đạt ý kiến tích cực về hiện tại hoặc quá khứ, và sử dụng "can't" để diễn đạt ý kiến tiêu cực về hiện tại hoặc quá khứ. Khi sử dụng "must" và "can't", chúng ta cần sử dụng dạng infinitive phù hợp sau đó. Ví dụ, sau "must" và "can't", chúng ta sử dụng dạng infinitive mà không có "to". Ví dụ, trong tình huống: Tôi đã gọi số điện thoại nhưng không ai nghe máy. Họ ra ngoài. Chúng ta có thể sử dụng "must" để diễn đạt ý kiến tích cực về hiện tại: "Họ chắc chắn đang ra ngoài." Hoặc chúng ta có thể sử dụng "can't" để diễn đạt ý kiến tiêu cực về hiện tại: "Họ không thể ở đó." Trong tình huống khác: Jack nói rằng anh ấy đã trúng xổ số. Anh ấy đang đùa. Chúng ta có thể sử dụng "must" để diễn đạt ý kiến tích cực về hiện tại: "Anh ấy chắc chắn đang đùa." Hoặc chúng ta có thể sử dụng "can't" để diễn đạt ý kiến tiêu cực về hiện tại: "Anh ấy không thể nói thật." Tóm lại, khi sử dụng "must" và "can't" để diễn đạt giả định, chúng ta cần chú ý sử dụng dạng infinitive phù hợp sau đó. Việc sử dụng "must" và "can't" giúp chúng ta diễn đạt ý kiến của mình một cách chắc chắn và tự tin, dựa trên thông tin hoặc bằng chứng mà chúng ta có.