Mình về mình có nhớ ta?
Trong cuộc sống, chúng ta thường trải qua nhiều thăng trầm và chia xa những người thân yêu. Nhưng liệu khi quay trở về, chúng ta có nhớ lại những kỷ niệm và tình cảm đã trải qua hay không? Câu hỏi "Mình về mình có nhớ ta?" đặt ra một thách thức cho chúng ta để suy ngẫm về tình yêu và sự gắn kết trong cuộc sống. Nhìn lại quá khứ, chúng ta thấy rằng nhớ nguồn gốc và những người thân yêu là điều tự nhiên. Như cây nhớ núi, nhìn sông nhớ nguồn, tiếng ai tha thiết bên cồn, chúng ta không thể phủ nhận rằng tình yêu và sự gắn kết với người thân luôn tồn tại trong trái tim chúng ta. Nhưng khi chúng ta bước đi, bâng khuâng và bồn chồn trong dạ, chúng ta có thể quên đi những kỷ niệm và tình cảm đã trải qua. Áo chàm đưa buổi phân ly, cầm tay nhau biết nói gì hôm nay... Mình đi, có nhớ những ngày mưa nguồn suối lũ, những mây cùng mù? Có nhớ chiến khu miếng cơm chấm muối, mối thù nặng vai? Có nhớ rừng núi và những người đã từng đồng hành cùng chúng ta? Khi chúng ta quay trở về, liệu chúng ta còn nhớ núi non? Nhớ khi kháng Nhật, thuở còn Việt Minh? Nhớ những nhà, hắt hiu lau xám, đậm đà lòng son? Nhớ trám bùi để rụng, măng mai để già? Nhớ những người đã từng đồng hành và gắn kết với chúng ta trong quá khứ? Câu hỏi "Mình về mình có nhớ ta?" đặt ra một thách thức cho chúng ta để suy ngẫm về tình yêu và sự gắn kết trong cuộc sống. Chúng ta cần nhớ lại những người thân yêu và những kỷ niệm đã trải qua, để không bao giờ quên đi giá trị của tình yêu và sự gắn kết trong cuộc sống.