Lơ lửng giữa hiện thực và hư ảo: Một cuộc tình đầy những nỗi niềm

essays-star4(259 phiếu bầu)

Trong cuộc sống, chúng ta thường bị cuốn vào những cảm xúc mơ hồ, lơ lửng giữa hiện thực và hư ảo. Đôi khi, chúng ta ngồi yên và để cô đơn chiếm lấy những nỗi niềm rộng lớn hơn cả đại dương. Một trong những trạng thái tâm lý này là khi chúng ta yêu một người mà không biết từ khi nào. Gặp được người đó giữa những chênh vênh cuộc đời, những ngờ nghệch của tuổi trẻ, ánh mắt ấy thoáng chốc vụt qua, tựa như giọt nắng xuất hiện giữa màn mưa dày đặc. Thêm chút hơi ấm nhen nhóm cho lòng rạo rực, len lỏi rọi sáng một mảng tim tăm tối. Tôi gửi tình cảm mình về nơi người ấy, nhưng người ấy lại chẳng thể nào hiểu nổi. Thứ hi vọng về ngày ấy dần trở nên mong manh như giọt mưa nhỏ bé giữa lòng phố thị. Người ấy là đại dương bao la gợn sóng, còn tôi chỉ là cát bụi bay mãi trong cuộc đời. Nhưng biết phải làm sao đây, ta vốn đã như hàng vạn vì tinh tú kéo đến rồi lại lướt qua khiến lòng hanh hao lạnh giá. Tưởng chừng sẽ có được nhau trong những ngày êm ả của đôi ta, nào ngờ lại là vạn dặm chia xa cách biệt. Tôi cứ mãi ôm giấc mộng được sở hữu một cuộc sống hạnh phúc như bao người trên thế gian, sẽ không còn khung cảnh một người mải miết kiếm tìm một người đến đỏ mòn đôi mắt, sẽ không còn những đêm thao thức vì hàng vạn nỗi nhớ khôn nguôi. Và sẽ không còn giọt nước mắt khổ đau nào của người ấy vì tôi mà rơi xuống. Tất cả những gì tôi làm đều chỉ là vì muốn thấy người ấy được hạnh phúc. Muốn thấy đôi mắt ấy nhìn vào tôi, khoé môi ấy cong lên mỗi khi tôi đến, muốn thấy đôi gò má người ấy ửng hồng khi tôi vu vơ đôi ba lời trêu chọc. Và vì tôi muốn thấy người ấy sống một cách bình thường, bình dị như những gì người ấy vẫn luôn hằng ao ước. "Mikasa, em hãy sống nhé, sống thay cho cả cuộc đời của anh." Điều cuối cùng tôi có thể làm là nguyện cầu cho người ấy sẽ luôn được hạnh phúc, dẫu cho đôi chúng ta chẳng thể trùng phùng.