Phân tích bài thơ "Mau với chứ, vội vàng lên với chứ
Bài thơ "Mau với chứ, vội vàng lên với chứ" của tác giả Nguyễn Bính là một tác phẩm thơ tình mang nhiều cung bậc cảm xúc. Bài thơ này tả lại một câu chuyện tình yêu ngắn ngủi, nhưng đầy sâu sắc và đau đớn. Từ đầu bài thơ, tác giả đã sử dụng những câu thơ ngắn gọn, nhưng mang đầy ý nghĩa. "Em, em ơi, tình non đã già rồi" là một câu thơ đầu tiên đã thể hiện sự tiếc nuối và hối hận của người kể về tình yêu đã trôi qua. Tình yêu được so sánh với "tình non", mang ý nghĩa của sự tươi mới và trong sáng, nhưng đã trở nên già cỗi và mất đi sự hấp dẫn. Bài thơ tiếp tục mô tả sự thay đổi của tình yêu qua thời gian. "Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới; Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa" thể hiện sự thoáng qua và không thể nắm bắt được tình yêu. Tình yêu đến và đi, không ai biết được điều đó. Điều này tạo ra một cảm giác của sự không ổn định và không thể kiểm soát được tình yêu. Tác giả cũng sử dụng hình ảnh của thiên nhiên để tả lại tình yêu. "Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến; Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành" thể hiện sự tàn phai và mất đi của tình yêu. Tình yêu được so sánh với một mùa hoa lá, nhưng chỉ trong một phút huy hoàng rồi chợt tối. Điều này tạo ra một cảm giác của sự thoáng qua và không thể nắm bắt được tình yêu. Cuối cùng, bài thơ kết thúc với lời nhắc nhở và lời chia tay. "Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm; Anh hút nhuỵ của mỗi giờ tình tự. Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ! Em, em ơi! Tình non sắp già rồi…" thể hiện sự chấp nhận và buông tay của người kể. Tình yêu đã trở nên già cỗi và không thể kéo dài mãi mãi. Tổng kết, bài thơ "Mau với chứ, vội vàng lên với chứ" là một tác phẩm thể hiện sự thoáng qua và không thể nắm bắt được tình yêu. Tác giả đã sử dụng những hình ảnh và từ ngữ tinh tế để tả lại những cung bậc cảm xúc của tình yêu và sự đau đớn khi tình yêu trôi qua. Bài thơ này là một lời nhắc nhở về sự tạm thời của tình yêu và sự quan trọng của việc trân trọng những khoảnh khắc tươi đẹp trong tình yêu.