Suy nghĩ về Ý Kiến và Cảm Nhận trong Đoạn Trích Văn Học
Trong đoạn trích "Người nghèo nhất không phải là người không có một xu dính túi, mà là người không có lây một ước mơ", tôi hiểu rằng sự giàu có thực sự không chỉ được xác định bởi số tiền trong túi, mà còn bởi khả năng nuôi dưỡng ước mơ. Người thật sự nghèo hơn cả là người thiếu đi khát vọng và hoài bão để theo đuổi. Đó mới chính là yếu tố quan trọng giúp con người vươn lên và thành công.
Với đoạn thơ "Ai về ai có nhớ không? Ta về ta nhớ Phủ Thông, đèo Giàng...", em cảm nhận được sức cuốn hút của từng câu chữ khiến cho ký ức về quá khứ hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Từ việc gợi lại các danh lam thắng cảnh Việt Nam cho đến hình ảnh chiến tranh gay gắt, từ ánh sao trên bầu trời cho đến máu tanh trên chiến trường - tất cả đã được diễn ra sống động qua từng dòng thơ. Đó là niềm tự hào và lòng biết ơn sâu sắc của con người Việt Nam dành cho quá khứ anh hùng của tổ tiên.
Nhìn vào hai phần này, ta nhận ra giá trị của kiếm hiệp và tuồng/tragedy (thể loại bi kịch) trong việc lan tỏa thông điệp tích cực và giữ gìn ký ức lịch sử. Chúng ta luôn cần nuôi dưỡng hoài bão để đi xa hơn, song song với việc ghi nhớ quá khứ để biết minh triết lí son.