Kỉ niệm tuổi thơ: Một bài học về trách nhiệm và trưởng thành
Khi nhìn lại tuổi thơ của mình, có một kỉ niệm mà tôi không thể quên. Đó là lần tôi bị mẹ đánh đòn vào mông trần vì đã nói dối và trốn học đi chơi. Kể thật sâu và dài, tôi nhớ rõ từng chi tiết của trận đòn đau đớn đó. Tất cả bắt đầu khi mẹ bắt tôi nằm sấp trên giường và kéo quần ngoài cùng quần trong của tôi xuống đến khoảng ngang gót chân. Mẹ lấy ra một chiếc roi mây dẻo và trói tay và chân tôi lại để đảm bảo tôi không thể trốn thoát trong lúc đánh đòn. Tiếng roi chát chát giáng xuống cặp mông trần của tôi, đau đến mức tôi phải gồng mình lên chịu đựng. Tôi cố gắng nghiến răng và không khóc, dù đau đớn đã lan tỏa khắp cơ thể. Khi mẹ phát hiện tôi đang gồng mình, cô yêu cầu tôi thả lỏng người ra. Tôi nghe theo lời mẹ, nhưng thật không may, mẹ không đánh nhẹ mà còn đánh mạnh hơn lần trước. Từ trận đòn đó, mỗi khi tôi có lỗi, tôi tự giác leo lên giường, nằm sấp xuống và kéo quần ngoài cùng quần trong xuống khoảng ngang gót chân để mẹ đánh. Mỗi lần tự giác, tôi chỉ bị đánh khoảng năm nghìn roi, nhưng nếu để mẹ nhắc thì tôi lại bị đánh mười nghìn roi. Dù ban đầu tôi cảm thấy tức giận và không công bằng, nhưng sau đó tôi hiểu rằng việc chịu phạt là một phần không thể thiếu trong việc học tập và trưởng thành. Mẹ muốn tôi nhận ra trách nhiệm của mình và học từ những sai lầm của mình. Những trận đòn đau đớn đã giúp tôi nhận ra tầm quan trọng của việc nói thật và trung thực, cũng như trách nhiệm của mình đối với việc học và trưởng thành. Dù kỉ niệm đó đau đớn, nhưng nó đã giúp tôi trưởng thành và hiểu rõ hơn về trách nhiệm và trung thực. Tôi biết rằng việc chịu phạt là một phần không thể thiếu trong quá trình học tập và trưởng thành của mỗi người.