Phân tích niềm cảm xúc thiêng liêng của tác giả trong bài thơ "Viếng Lăng Bác
Bài thơ "Viếng Lăng Bác" là một tác phẩm văn học nổi tiếng của Việt Nam, được viết bởi nhà thơ Xuân Quỳnh. Trong bài thơ này, tác giả đã truyền tải một niềm cảm xúc thiêng liêng đối với Lăng Bác - nơi an nghỉ của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Bài viết này sẽ phân tích hai đoạn thơ trong bài thơ "Viếng Lăng Bác" để làm rõ niềm cảm xúc này. Đoạn thơ đầu tiên mô tả vẻ đẹp và tình cảm của tác giả đối với Lăng Bác. Tác giả miêu tả Lăng Bác như một "ngôi nhà trắng" và "ngôi nhà đá" để tạo nên hình ảnh mạnh mẽ và trang nghiêm. Từ ngữ "trắng" và "đá" mang ý nghĩa về sự trường tồn và vững chắc, đồng thời tạo nên một không gian thanh tịnh và trang trọng. Tác giả cũng nhấn mạnh sự tôn trọng và lòng biết ơn của mình đối với Lăng Bác khi viếng thăm nơi này. Đoạn thơ thứ hai tập trung vào niềm tự hào và lòng kính trọng của tác giả đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh. Tác giả miêu tả Chủ tịch Hồ Chí Minh như một "người cha" và "người anh" để thể hiện sự tôn trọng và lòng biết ơn của mình đối với người lãnh đạo vĩ đại này. Từ ngữ "cha" và "anh" mang ý nghĩa về sự yêu thương và sự gắn kết, đồng thời tạo nên một tình cảm thân thiết và sâu sắc. Từ hai đoạn thơ trên, ta có thể thấy rõ niềm cảm xúc thiêng liêng của tác giả đối với Lăng Bác và Chủ tịch Hồ Chí Minh. Tác giả không chỉ miêu tả vẻ đẹp và tình cảm của mình đối với Lăng Bác, mà còn thể hiện lòng kính trọng và tự hào đối với người lãnh đạo vĩ đại này. Bài thơ "Viếng Lăng Bác" là một tác phẩm đầy cảm xúc và ý nghĩa, gợi lên trong lòng người đọc sự tôn trọng và lòng biết ơn đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh và công cuộc cách mạng của dân tộc Việt Nam. Trên đây là phân tích về niềm cảm xúc thiêng liêng của tác giả trong bài thơ "Viếng Lăng Bác".