Nỗi Nhớ Da Diết Của Tác Giả Trong Bài Thơ "Nhớ Ngoại" ##
Bài thơ "Nhớ Ngoại" của Bảo Ngọc là một lời tự sự đầy xúc động về nỗi nhớ da diết của tác giả dành cho người ngoại. Qua những hình ảnh thơ giản dị, mộc mạc, tác giả đã khéo léo thể hiện tâm trạng nhớ nhung, tiếc nuối và cả sự ân hận của mình. Đầu tiên, tác giả sử dụng những hình ảnh thiên nhiên quen thuộc để gợi lên khung cảnh quê hương, nơi chứa đựng bao kỷ niệm đẹp đẽ về người ngoại. "Ngõ cúc buôn tênh dậu cúc già", "trâu ủa không người hái cau", "mây mùa quên trô hoa" - tất cả đều là những hình ảnh bình dị, thân thuộc, gợi lên một không gian yên bình, thanh bình. Tuy nhiên, ẩn sau vẻ đẹp ấy là nỗi buồn man mác, bởi sự vắng bóng của người ngoại. Hình ảnh "bóng ngoại nghiêng chiều nắng" được tác giả sử dụng một cách tinh tế, gợi lên hình ảnh người ngoại hiền hậu, tần tảo, luôn yêu thương và che chở cho tác giả. Câu thơ "Tóc trắng cùng mây trắng dưới trời" lại càng khiến người đọc thêm xót xa, bởi nó gợi lên sự già nua, yếu đuối của người ngoại. Trong khổ thơ cuối, tác giả sử dụng những câu thơ ngắn gọn, súc tích để thể hiện nỗi nhớ da diết, ân hận của mình. "Con đi môi bước xa, xa mãi", "Dáng ngoại bên hiên. Nắng tắt dần" - những câu thơ như một lời tự trách, một lời hối tiếc của tác giả khi đã không thể ở bên cạnh người ngoại lúc cuối đời. Qua bài thơ "Nhớ Ngoại", tác giả đã thể hiện một cách chân thành, sâu sắc nỗi nhớ da diết của mình dành cho người ngoại. Đó là nỗi nhớ về một người thân yêu, một người đã dành trọn tình yêu thương cho tác giả. Đồng thời, bài thơ cũng là lời nhắc nhở chúng ta hãy trân trọng những người thân yêu, bởi thời gian trôi qua thật nhanh, và những kỷ niệm đẹp đẽ sẽ mãi mãi là những điều quý giá nhất trong cuộc đời.