Hạnh phúc không phải là vàng
Có lần thần Đi-ô-ni-dốt hiện ra, cho vua Mi-đát được ước một điều. Mi-đát vốn tham lam nên nói ngay: "Xin Thần cho mọi vật tôi chạm đến đều hóa thành vàng!" Thần Đi-ô-ni-dốt mỉm cười ưng thuận. Vua Mi-đát thử bẻ một cành sồi, cành đó liền biến thành vàng. Vua ngắt một quả táo, quả táo cũng thành vàng nốt. Tưởng không có ai trên đời sung sướng hơn thế nữa! Bọn đầy tớ dọn thức ăn cho Mi-đát. Nhà vua sung sướng ngồi vào bàn. Và lúc đó ông mới biết mình đã xin một điều ước khủng khiếp. Các thức ăn, thức uống khi vua chạm tay vào đều biến thành vàng. Mi-đát bụng đói cồn cào, chịu không nổi, liền chắp tay cầu khẩn: "Xin Thần tha tội cho tôi! Xin Người lấy lại điều ước để cho tôi được sống!" Thần Đi-ô-ni-dốt liền hiện ra và phán: "Nhà ngươi hãy đến sông Pác-tôn, nhúng mình vào dòng nước, phép màu sẽ biến mất và nhà người sẽ rửa sạch được lòng tham." Mi-đát làm theo lời dạy của thần, quả nhiên thoát khỏi cái quà tặng mà trước đây ông hằng mong ước. Lúc ấy, nhà vua mới hiểu rằng hạnh phúc không thể xây dựng bằng ước muốn tham lam. Hạnh phúc không phải là vàng, mà là sự hài lòng và sự thỏa mãn trong cuộc sống. Khi Mi-đát xin ước vàng, ông đã không nhận ra rằng hạnh phúc thật sự không đến từ những vật chất mà từ những giá trị và tình cảm chân thành. Thần Đi-ô-ni-dốt đã dạy cho ông một bài học quý giá về lòng tham và sự cân nhắc trong ước muốn. Mi-đát đã trải qua một cuộc hành trình khó khăn để tìm lại sự hạnh phúc thực sự, và cuối cùng ông đã nhận ra rằng hạnh phúc không phải là những gì mà ta có thể chạm đến, mà là những gì ta có thể cảm nhận và trải nghiệm trong cuộc sống hàng ngày.