Sự đơn độc của em bé trong cảnh đêm tối trên ruộng lú
Trong bài thơ "Em bé ngồi nhìn ra ruộng lúa" của nhà thơ Hữu Thỉnh, chúng ta được đưa vào một cảnh tượng đầy cảm xúc của một em bé đang ngồi nhìn ra ruộng lúa trong đêm tối. Bài thơ mang đến cho chúng ta một cái nhìn sâu sắc về sự đơn độc và cô đơn của em bé trong cảnh đêm tối trên ruộng lúa. Ngay từ đầu bài thơ, chúng ta đã cảm nhận được sự cô đơn của em bé khi mẹ của em bé không có mặt. Em bé nhìn vầng trăng non trên bầu trời tối, nhưng không thấy mẹ đâu. Điều này tạo nên một cảm giác bất an và cô đơn cho em bé. Bài thơ tiếp tục mô tả căn nhà tranh trống trải của em bé, với ngọn lửa bếp chưa nhen và không có tiếng bàn chân mẹ. Em bé chỉ có đom đóm bay ngoài ao làm bạn. Đom đóm đã vào nhà, nhưng tiếng bàn chân mẹ vẫn chưa đến. Điều này tạo ra một sự chờ đợi và cô đơn cho em bé. Trong cảnh đêm tối, khi trời về khuya lung linh trắng vườn hoa mận trắng, mẹ đã bế em bé vào nhà. Nhưng nỗi đợi vẫn nằm mơ trong tâm trí em bé. Mặc dù đã có mẹ bên cạnh, nhưng em bé vẫn cảm thấy cô đơn và đơn độc. Bài thơ "Em bé ngồi nhìn ra ruộng lúa" của Hữu Thỉnh đã thành công trong việc tạo ra một cảm giác cô đơn và đơn độc cho em bé trong cảnh đêm tối trên ruộng lúa. Chúng ta cảm nhận được sự cô đơn và chờ đợi của em bé trong những hình ảnh tưởng tượng và mô tả chi tiết. Bài thơ này là một lời nhắc nhở về sự quan tâm và sự hiện diện của người thân trong cuộc sống của chúng ta.