Phân tích bài thơ "Thứ vịnh" của Nguyễn Khuyến
Bài thơ "Thứ vịnh" của Nguyễn Khuyến là một tác phẩm thơ đặc sắc trong văn học Việt Nam. Bài thơ này được viết bằng thể thơ tứ tuyệt, với những hình ảnh tươi đẹp và sắc nét. Trong bài thơ, Nguyễn Khuyến mô tả một cảnh đẹp của mùa thu, với những tầng mây xanh ngắt, cánh cần trúc lơ phơ trong gió, và nước biếc trông như tầng khói phủ. Một điểm đáng chú ý trong bài thơ là sự tương phản giữa cảnh đẹp của thiên nhiên và sự cô đơn của nhân vật. Dòng thơ "Song thưa để mặc bóng trăng vào" cho thấy sự cô đơn và trống rỗng trong tâm hồn của nhân vật. Dường như, dù có cảnh đẹp xung quanh, nhân vật vẫn cảm thấy cô đơn và không thể tìm thấy niềm vui thật sự. Bên cạnh đó, bài thơ còn đề cập đến một sự đối lập khác, đó là sự đối lập giữa thời gian và cảm xúc. Dòng thơ "Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái, Một tiếng trên không ngỗng nước nào?" cho thấy sự tiếc nuối và nhớ nhung về quá khứ. Nhân vật trong bài thơ có những cảm xúc sâu sắc về thời gian trôi qua và những kỷ niệm đã qua đi. Cuối cùng, bài thơ còn đề cập đến sự phân vân và thẹn thùng của nhân vật. Dòng thơ "Nhân hứng cũng vừa toan cất bút, Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào" cho thấy sự phân vân và do dự trong việc viết thơ. Nhân vật có ý định viết thơ nhưng lại cảm thấy thẹn thùng và không dám viết trước mặt ông Đào. Tổng kết, bài thơ "Thứ vịnh" của Nguyễn Khuyến là một tác phẩm thơ đầy tình cảm và sắc nét. Qua những hình ảnh và cảm xúc được mô tả trong bài thơ, người đọc có thể cảm nhận được sự cô đơn, tiếc nuối và phân vân của nhân vật. Bài thơ này là một tác phẩm đáng để khám phá và suy ngẫm về cuộc sống và tình cảm con người.