Lão Hạc và Những Ngày Thơ
Trong một buổi chiều mùa đông, khi tuyết rơi lộp độp, lão hạc già đang ngồi trên đáy ao, nhìn nước đóng băng. Lão nhớ lại những ngày thơ, khi ao nước trong vắt, cá nhảy nhót, và những cánh đồng hoa rực rỡ. Lão hạc từng là một con hạc trẻ, đầy sức sống và niềm đam mê. Mỗi ngày, lão sẽ bay lên cao, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng bồng bềnh. Lão cảm thấy tự do, như thể lão có thể bay đến bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào. Nhưng rồi, thời gian trôi qua, lão hạc già bắt đầu thấy những thay đổi. Nước ao ngày càng bẩn thỉu, cá ít dần, và những cánh đồng hoa dần mờ dần. Lão hạc cảm thấy buồn bã, như thể lão bị kẹt trong một thế giới tàn khốc và khắc nghiệt. Một ngày, khi lão hạc đang ngồi trên đáy ao, một con cá nhỏ bơi lên và nói với lão: "Lão ơi, lão có nhớ những ngày thơ không?" Lão hạc ngước nhìn con cá và mỉm cười. "Đó là những ngày lão thực sự hạnh phúc." Con cá nhỏ tiếp tục: "Lão có nên tiếp tục sống trong sự buồn bã này không? Lão có thể tìm thấy niềm vui và hạnh phúc trong những điều nhỏ bé của cuộc sống." Lão hạc suy nghĩ về lời của con cá nhỏ. Lão bắt đầu nhận ra rằng lão đã bị kẹt trong sự buồn bã và tuyệt vọng. Lão quyết định thay đổi. Lão bắt đầu tìm kiếm niềm vui và hạnh phúc trong những điều nhỏ bé của cuộc sống. Lão hạc bắt đầu khám phá lại ao nước, tìm kiếm những con cá nhỏ và ngắm nhìn những cánh đồng hoa. Lão cảm thấy sự hạnh phúc tràn ngập trong lòng mình. Lão nhận ra rằng cuộc sống không chỉ về những điều lớn lao, mà còn về những điều nhỏ bé và đáng trân trọng. Cuối cùng, lão hạc già tìm thấy niềm vui và hạnh phúc trong những ngày thơ của mình. Lão không còn buồn bã nữa, và lão cảm thấy tự do và hạnh phúc như trước. Lão hạc đã học được một bài học quý giá: cuộc sống không chỉ về những điều lớn lao, mà còn về những điều nhỏ bé và đáng trân trọng.