Nghệ thuật - Cái nhìn mới về thực tại ##
Sáng tạo nghệ thuật, đặc biệt là văn chương, luôn gắn liền với thực tại đời sống. Từ những câu chuyện dân gian truyền miệng đến những tác phẩm văn học hiện đại, đều được xây dựng dựa trên chất liệu mượn từ cuộc sống. Vậy tại sao các tác phẩm lại luôn mượn chất liệu từ thực tại? Và điều gì khiến nghệ sĩ không chỉ ghi lại cái đã có mà còn muốn nói một điều gì mới mẻ? Thực tại đời sống là cội nguồn của sáng tạo nghệ thuật. Không có cuộc sống, sẽ không có nghệ thuật. Văn chương là tấm gương phản chiếu cuộc sống, giúp người đọc hiểu rõ hơn về "sự sống muôn hình vạn trạng". Nhà văn, bằng tài năng và sự nhạy bén của mình, đã khai thác và phản ánh thực tại đời sống một cách chân thực và sâu sắc. Tuy nhiên, văn chương không đơn thuần là sự sao chép, ghi lại một cách máy móc những gì đã có trong cuộc sống. Nghệ sĩ không chỉ ghi lại cái đã có mà còn muốn nói một điều gì mới mẻ, một điều gì đó sâu sắc hơn, ý nghĩa hơn. Điều này xuất phát từ nhu cầu lí giải những vấn đề đặt ra trong cuộc sống. Nếu chỉ đơn thuần ghi lại những gì đã có, văn chương sẽ trở nên nhạt nhẽo, vô vị, thiếu sức cuốn hút. Người đọc sẽ không tìm thấy bất kỳ điều gì mới mẻ, bất kỳ điều gì khiến họ suy ngẫm, khiến họ rung động. Nghệ sĩ, với sự nhạy bén và khả năng cảm nhận tinh tế, đã nhìn thấy những điều mà người khác chưa thấy, những điều sâu sắc và mới mẻ luôn phát sinh từ cuộc sống. Họ không chỉ phản ánh cuộc sống mà còn gửi gắm, kí thác những ước mơ, khát vọng về cuộc đời. Để làm được điều đó, nghệ sĩ cần phải sáng tạo, cần phải tái hiện, sắp xếp những chất liệu thực tại một cách khéo léo, tạo nên một chỉnh thể nghệ thuật hoàn chỉnh. Họ phải đem đến cho văn chương một tiếng nói riêng, một phong cách riêng, để tác phẩm không bị lãng quên. Văn chương là kết quả của sự kết hợp giữa thực tại đời sống và tài năng, tâm hồn, trí tuệ của người nghệ sĩ. Nó không chỉ là sự phản ánh cuộc sống mà còn là tiếng nói của tâm hồn, là lời nhắn nhủ, là thông điệp tinh thần mà người nghệ sĩ muốn gửi gắm đến độc giả.