** Đôi Tay Cha - Nền Tảng Cuộc Đời Con **

essays-star4(331 phiếu bầu)

** Cha tôi là một người thợ xây. Không phải là kiến trúc sư thiết kế những tòa nhà chọc trời, mà là người thợ lặng lẽ đặt từng viên gạch, từng viên đá, góp phần xây nên những ngôi nhà ấm áp cho người khác. Mỗi buổi sáng, khi mặt trời còn chưa kịp vươn những tia nắng vàng rực rỡ, cha đã dậy sớm, chuẩn bị đồ nghề. Bộ quần áo bảo hộ màu xanh đã cũ, đôi tay chai sạn vì nắng gió, nhưng ánh mắt cha vẫn luôn rạng rỡ, tràn đầy năng lượng. Tôi nhớ những lần theo cha ra công trường. Không khí nóng bức, tiếng máy khoan, tiếng người trò chuyện rộn ràng. Cha làm việc chăm chỉ, tỉ mỉ, từng động tác đều dứt khoát, chắc chắn. Mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhưng cha vẫn nở nụ cười khi tôi đến thăm. Tôi thấy ở cha một sự kiên trì, một lòng quyết tâm đáng ngưỡng mộ. Những viên gạch thô ráp dưới bàn tay cha trở nên mềm mại, khéo léo xếp chồng lên nhau, tạo nên bức tường vững chãi. Đó không chỉ là công việc, mà còn là sự tâm huyết, là tình yêu mà cha dành cho nghề nghiệp của mình. Cha ít khi nói về công việc, nhưng tôi hiểu được sự vất vả, gian khó mà cha phải trải qua. Những vết thương nhỏ trên tay, những ngày mưa gió phải làm việc ngoài trời, tất cả đều là minh chứng cho sự cống hiến thầm lặng của cha. Nhưng hơn cả, tôi thấy ở cha một lòng tự hào về nghề nghiệp của mình. Cha luôn nói với tôi rằng, được xây dựng những ngôi nhà, góp phần tạo nên mái ấm cho mọi người là một điều rất ý nghĩa. Nhìn đôi tay chai sạn của cha, tôi không chỉ thấy sự vất vả, mà còn thấy cả tình yêu thương, sự hy sinh thầm lặng mà cha dành cho gia đình. Đó là nền tảng vững chắc cho cuộc đời tôi, là động lực để tôi cố gắng học tập, trở thành người có ích cho xã hội. Tôi tự hào về người cha thợ xây của mình, người đã dạy cho tôi bài học về sự cần cù, kiên trì và lòng yêu nghề. Và hơn hết, tôi hiểu rằng, hạnh phúc không chỉ nằm ở những điều lớn lao, mà còn ở những điều giản dị, bình thường như đôi tay chai sạn của cha, đang lặng lẽ xây nên một tương lai tươi sáng cho gia đình.