Con đò lỡ hẹn

essays-star4(311 phiếu bầu)

Bóng chiều tà nhuộm tím ráng trời, dòng sông hiền hòa như một dải lụa uốn lượn giữa mênh mông ruộng lúa. Gió thoảng đưa hương sen thơm ngát, hòa quyện cùng tiếng chuông chùa ngân nga tạo nên một khung cảnh thanh bình, thơ mộng. Nhưng ẩn sâu trong khung cảnh ấy là một nỗi buồn man mác, một nỗi chờ mong khắc khoải của con đò lỡ hẹn.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Nỗi chờ mong của con đò</h2>

Con đò nằm lặng lẽ bên bến sông, như một người bạn tri kỷ chứng kiến bao đổi thay của thời gian. Nó đã từng là nhịp cầu nối đôi bờ, chở biết bao nhiêu ước mơ, hy vọng. Những buổi sớm mai, con đò rộn ràng tiếng cười nói của lũ trẻ đến trường, tiếng gọi nhau í ới của những người nông dân ra đồng. Chiều về, con đò lại chở đầy ắp tiếng cười giòn tan, những câu chuyện rôm rả sau một ngày lao động vất vả.

Nhưng rồi, cây cầu bê tông vững chắc bắc ngang dòng sông, con đò bỗng trở nên thừa thãi. Nó lặng lẽ nép mình bên lùm cây, chứng kiến dòng người qua lại tấp nập trên cầu mà lòng dâng lên nỗi bơ vơ, lạc lõng. Con đò nhớ những ngày tháng xưa cũ, nhớ tiếng gọi í ới của khách qua sông, nhớ cả những đêm trăng thanh gió mát, nó chở những đôi trai gái tâm tình, trao gửi yêu thương.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Nỗi niềm của người lái đò</h2>

Ông lái đò, người bạn già gắn bó với con đò bao năm tháng, cũng mang trong lòng nỗi niềm khó tả. Đôi mắt ông nhìn xa xăm về phía dòng sông, như muốn tìm lại một điều gì đó đã mất. Ông nhớ những ngày tháng cùng con đò rong ruổi khắp nẻo, nhớ từng khuôn mặt, từng câu chuyện của khách qua sông.

Giờ đây, con đò nằm im lìm bên bến, ông cũng trở nên thui thủi, cô đơn. Ông vẫn thường ra ngồi bên con đò, tay mân mê mái chèo đã cũ, lòng miên man trong dòng suy tưởng. Con đò lỡ hẹn, cũng như cuộc đời ông, đã qua rồi cái thời huy hoàng, nhộn nhịp.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Con đò và dòng chảy thời gian</h2>

Con đò lỡ hẹn là hình ảnh ẩn dụ cho những giá trị truyền thống đang dần mai một trước dòng chảy xiết của thời gian. Cây cầu bê tông hiện đại là biểu tượng cho sự phát triển, nhưng cũng đồng thời là dấu chấm hết cho một thời vàng son của con đò.

Câu chuyện về con đò lỡ hẹn cũng là lời gợi nhắc về sự biết ơn, trân trọng những giá trị xưa cũ. Dù cho cuộc sống có đổi thay, con người vẫn cần nhớ về cội nguồn, về những điều đã gắn bó và tạo nên ký ức đẹp trong tâm hồn.

Dòng sông vẫn trôi, con đò vẫn nằm đó, như một chứng nhân lặng lẽ của thời gian. Câu chuyện về con đò lỡ hẹn sẽ còn được kể lại, như một lời nhắn nhủ về sự đổi thay, về những giá trị trường tồn và cả những điều đã đi vào dĩ vãng.