Tả cảnh ngụ tình trong đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích" ##
Đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích" trong Truyện Kiều là một trong những đoạn thơ đẹp nhất của Nguyễn Du. Bằng ngòi bút tài hoa, nhà thơ đã vẽ nên bức tranh thiên nhiên hùng vĩ, thơ mộng, đồng thời cũng gửi gắm vào đó tâm trạng cô đơn, buồn tủi của Thúy Kiều. Qua đó, Nguyễn Du đã sử dụng nghệ thuật tả cảnh ngụ tình một cách tài tình, khiến cho cảnh và tình hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh nghệ thuật đầy cảm xúc. Cảnh vật được miêu tả trong đoạn trích là một khung cảnh thiên nhiên rộng lớn, bao la. Từ trên lầu Ngưng Bích, Kiều phóng tầm mắt nhìn ra xa, thấy "sóng biếc" mênh mông, "dòng sông" uốn lượn, "núi xanh" trùng điệp. Những hình ảnh thiên nhiên ấy gợi lên một cảm giác bao la, rộng lớn, nhưng cũng ẩn chứa một nỗi buồn man mác. Bên cạnh đó, Nguyễn Du còn sử dụng những chi tiết cụ thể để miêu tả cảnh vật, tạo nên một bức tranh thiên nhiên sống động, đầy sức gợi. "Xa trông", "gần thấy", "lòng buồn" là những từ ngữ thể hiện tâm trạng của Kiều khi nhìn ngắm cảnh vật. "Xa trông" là một nỗi buồn man mác, "gần thấy" là một nỗi buồn da diết, "lòng buồn" là một nỗi buồn sâu thẳm. Cảnh vật trong đoạn trích không chỉ là khung cảnh thiên nhiên mà còn là tấm gương phản chiếu tâm trạng của Kiều. Nỗi buồn của Kiều được thể hiện qua những hình ảnh thiên nhiên như "sóng biếc", "dòng sông", "núi xanh". "Sóng biếc" gợi lên sự bất định, "dòng sông" gợi lên sự trôi chảy, "núi xanh" gợi lên sự tĩnh lặng. Tất cả những hình ảnh ấy đều ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm, giống như tâm trạng của Kiều lúc bấy giờ. Qua đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích", Nguyễn Du đã sử dụng nghệ thuật tả cảnh ngụ tình một cách tài tình. Cảnh vật trong đoạn trích không chỉ là khung cảnh thiên nhiên mà còn là tấm gương phản chiếu tâm trạng của Kiều. Bằng cách kết hợp tả cảnh và ngụ tình, Nguyễn Du đã tạo nên một bức tranh nghệ thuật đầy cảm xúc, khiến cho người đọc cảm nhận được nỗi buồn sâu thẳm của Kiều.