Truy lạc vào ký ức của một chiếc đồng hồ quý giá

essays-star4(263 phiếu bầu)

Trong căn nhà nhỏ của tôi, chỉ còn lại một chiếc tủ chè bằng gỗ gụ với vẻ ngoài không đẹp nhưng chắc chắn. Nhưng ngoài chiếc tủ đó, không còn một đồ đạc nào đáng giá nữa. Tủ áo, trường kỷ, án thư, sập son, tất cả đã được bán đi. Ngay cả những đồ đồng và đồ sứ như chậu, mâm, độc bình, bát đĩa cũng không còn. Tình trạng túng bần đã cướp đi một đồ vật quý giá nhất của gia đình tôi: chiếc đồng hồ quả lắc. Tôi không thể quên ngày mà gia đình tôi đã mua chiếc đồng hồ treo đó. Dù không còn mới mẻ, hộp gỗ đã đen bóng, mặt son trắng đã chuyển sang màu vàng khè, nét chữ đã mờ đi. Quả lắc dù đã được lau chùi và đánh thuốc nhiều lần nhưng vẫn chỉ còn màu xám xám. Người anh họ của tôi đã nhiều lần mang nó đi sửa chữa, nhưng giờ đồng hồ lại chạy chậm hơn, ngày càng trễ, cuối cùng thì máy lại liệt, dù các chốt, đanh ốc và bánh xe vẫn được bôi dầu. Thực ra, chiếc đồng hồ này đã nên bán từ lâu rồi. Mỗi khi có người muốn mua, bà tôi lại thở dài và phải suy nghĩ lại. Đôi mắt nâu của bà tôi lờ đờ nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường - đồ vật mà khi ông tôi còn sống, sau khi thua cờ bạc và say rượu, ông đã đánh chửi bà tôi và nhiều lần mang nó đi cầm, bán đi. Điều này cho thấy rằng hiện tại, cuộc sống của bà tôi đang trở nên khó khăn hơn vì nhiều khó khăn khác. Tôi cũng không thể giữ được bình tĩnh. Tôi không biết phải nói gì, tôi không biết thở dài, nhưng những giọt nước mắt lấp lánh trong góc mắt, biểu hiện cho sự đau khổ trong lòng. Truy lạc vào ký ức của một chiếc đồng hồ quý giá, tôi nhận ra rằng nó không chỉ là một món đồ vật bình thường. Nó mang trong mình những kỷ niệm, những cảm xúc và những câu chuyện của gia đình tôi. Dù nó đã mất đi, nhưng giá trị của nó vẫn còn mãi trong trái tim tôi.