Nét đẹp bình dị và thiêng liêng của bếp lửa trong thơ Bằng Việt ##
Khổ thơ cuối bài "Bếp lửa" của Bằng Việt là một bức tranh đẹp về tình yêu thương, sự hy sinh thầm lặng của bà, người giữ lửa cho gia đình. Hình ảnh "bếp lửa" không chỉ là nơi nấu nướng, sưởi ấm mà còn là biểu tượng cho tình yêu thương, sự ấm áp, và những giá trị truyền thống thiêng liêng. Tác giả sử dụng những động từ mạnh như "lận đận", "chực", "giữ", "nhóm" để khắc họa cuộc đời vất vả, đầy gian nan của bà. Dù trải qua bao nhiêu năm tháng, bà vẫn giữ thói quen dậy sớm, nhóm bếp lửa, một hành động giản dị nhưng chứa đựng bao tâm tư, tình cảm. Bếp lửa được nhóm lên không chỉ để nấu nướng, sưởi ấm mà còn để "ấp iu nông đượm", "nhóm niềm yêu thương", "nhóm nôi xôi gạo mới sẻ chung vui". Đó là những hành động giản dị, ấm áp, thể hiện tình yêu thương, sự chăm sóc chu đáo của bà dành cho con cháu. Bếp lửa còn "nhóm dậy cả những tâm tình thuở nhỏ", gợi nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ, những câu chuyện xưa cũ, những bài học về cuộc sống mà bà đã truyền dạy cho con cháu. Kết thúc bài thơ, tác giả sử dụng hai câu thơ đầy cảm xúc: "Ôi kì lạ và thiêng liêng - bếp lửa!". Câu thơ khẳng định sự thiêng liêng, bất diệt của bếp lửa, của tình yêu thương, sự hy sinh thầm lặng của bà. Bếp lửa không chỉ là nơi sưởi ấm, nấu nướng mà còn là biểu tượng cho tình yêu thương, sự ấm áp, và những giá trị truyền thống thiêng liêng, là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ, những bài học về cuộc sống.