** Cảm nhận về 8 câu thơ đầu bài thơ Việt Bắc **

essays-star4(260 phiếu bầu)

** Tám câu thơ đầu của bài thơ "Việt Bắc" đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ, trữ tình và đầy chất thơ, đồng thời gợi lên không khí hào hùng, xúc động của cuộc chia tay giữa quân và dân. Hình ảnh "mình về mình có nhớ ta/ Ta về ta nhớ những hoa cùng người" mở đầu bài thơ đã đặt ra một vấn đề đầy chất thơ, gợi lên sự lưu luyến, nhớ thương da diết. Câu thơ sử dụng phép đối xứng, tạo nên sự cân bằng, hài hòa, đồng thời nhấn mạnh tình cảm sâu đậm giữa quân và dân. Hình ảnh thiên nhiên được miêu tả sinh động, cụ thể qua những chi tiết: "Nhớ gì như nhớ người yêu/Trăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nương". "Trăng" và "nắng" là hai hình ảnh đối lập, tượng trưng cho sự chuyển đổi thời gian, nhưng đều gợi lên vẻ đẹp riêng của thiên nhiên Việt Bắc. Sự so sánh "nhớ gì như nhớ người yêu" đã nâng tầm tình cảm giữa quân và dân lên một tầm cao mới, sâu sắc và thiêng liêng. Những câu thơ tiếp theo: "Nhớ từng bản khói cùng sương/Nhớ từng rừng nứa, bờ lau, chốn xưa" đã khắc họa cụ thể hơn khung cảnh thiên nhiên Việt Bắc. Hình ảnh "khói cùng sương", "rừng nứa, bờ lau" giản dị, gần gũi nhưng lại gợi lên một không gian rộng lớn, bao la, đầy chất thơ. Từ "nhớ" được lặp lại nhiều lần, nhấn mạnh nỗi nhớ da diết, không thể nào quên của người lính đối với quê hương, với những người dân đã cùng họ trải qua những năm tháng chiến đấu gian khổ. Tám câu thơ đầu của bài thơ "Việt Bắc" không chỉ là bức tranh thiên nhiên tươi đẹp mà còn là lời tâm tình sâu lắng, thể hiện tình cảm sâu đậm, thủy chung giữa quân và dân. Sự kết hợp hài hòa giữa hình ảnh thiên nhiên và tình cảm con người đã tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt cho đoạn thơ, để lại trong lòng người đọc những ấn tượng khó phai. Đọc đến đây, ta cảm nhận được sự xúc động, sự lưu luyến, và cả niềm tự hào về tình quân dân gắn bó keo sơn, một tình cảm thiêng liêng, bất diệt.