Trái với những kỳ vọng, những buổi trưa của tôi đã trở thành những khoảnh khắc đáng nhớ
Buổi trưa tháng mười, rất bình thường, chúng tôi trốn ngủ. Thằng Vĩnh vắt véo trên nhánh mẹ trước sân nhà, cầm trải xoài sống nhai vừa nhai rau, vừa thả vỏ xuống đầu tôi, nước miếng chèm nhẹp. Tôi hơi quạu, nhưng chỉ cười, tôi nghĩ rằng để ném trả thì sập bẩy của Vĩnh, sẽ cuốn ngay vào trò chơi nó bày sẵn. Mọi người sẽ phát hiện ra đám trẻ đang ở ngoài sân thay vì trên giường, sẽ la om sòm lên. Thấy tôi nín thơ, biết không ăn thua, thẳng Vĩnh đảm chán, nó thôi khiêu khích. Hai đứa tôi im im, như bị vày bỉa, bị đóng băng bởi cái thình lặng ban trưa của con đường thưa vắng người. Nắng trên cao lợt nhách, xuyên qua tàn cây xuống đến sân thiệt hơn chi là những chùm bông nǎng mờ mờâu lâu, vài ngọn gió mô côi leo heo chạy lệt phệt qua, những cái lá me lFng thững rơi xuống, đám lông chó lại lờ đờ bay ngược lên để lại nền sân vài bông nǎng thưa, tái ngắt. Lúc đó, tôi đã đi qua mười bốn cái tháng mười, đi qua không biết bao nhiêu buổi trưa lạt lạt, phai phai như vậy. Những buổi trưa không làm đảm con nút buồn ngủ nhưng cũng không làm tụi nó hứng chỉ chạy nhảy chơi đùa. Những buổi trưa lừ dừ, lười nhàc. Và nếu bà nội không khóc, buổi trưa no dã trôi tuột khỏi đời tôi, không một vét tích, không làm tôi đau khi đôi khi gặp lại con nǎng nào dã cũ. Nhưng mà bà nội đã khóc, và buổi trưa kia đã vĩnh viễn bị tiếng khóc đóng đinh vào. Lúc đó bà vẫn còn nằm trên giường, chắc vừa choàng thức dậy sau giấc ngủ trưa. Mới đầu, nghe những tiếng hức nhẹ, tôi nghĩ là thằng Vĩnh nên ngó lên cây Mới hay, Vĩnh cũng đang tró con mắt dò xét ngược xuống. Tiếng nác bỗng ổ ô dồn đuôi nhau qua cửa sổ. Bà nội. Bà nội khóc. Bà nội khóc kìa,ơi. Bà, bà nội khóc (...) Nội dung này xoay quanh những kỷ niệm đáng nhớ của tôi trong những buổi trưa, và cách mà những khoảnh khắc đó đã trở thành những khoảnh khắc đáng nhớ vì sự xuất hiện của tiếng khóc của bà nội.