Hồn quê trong những cơn mư
Những hạt mưa rơi nhè nhẹ trên mái nhà, tiếng rơi lặng lẽ như những giai điệu thân quen, nhắc nhở về tuổi thơ ngây ngô ở quê hương. Mỗi giọt mưa là một kí ức, một tình cảm gắn bó mãi mãi với lòng người con xa xứ. Mưa, đó không chỉ là hiện thân của thiên nhiên mà còn là hình ảnh đậm chất quê hương. Nó là nguồn cảm hứng cho những bài thơ, những ca khúc về đất trời yêu dấu. Cảm giác khi nghe tiếng mưa rơi trên tán cây, trên mái nhà, hay trên những cánh đồng lúa xanh mướt, là niềm hạnh phúc tột đỉnh, là sự kết nối với gốc rễ, với nguồn cội. Mỗi cơn mưa là một bài học về sự sống, về sự hy sinh và kiên cường của những người nông dân. Họ đã từng lần lượt lội tung tằng trên mặt nước, lặn xuống nghe vang xa tiếng sấm, tiếng sáo của ruộng lúa. Mưa là nguồn nước lành, là nguồn sống, là nguồn nuôi dưỡng cho muôn loài sinh vật. Những cơn mưa rào cũng là thời khắc để người con xa xứ nhớ về quê hương. Nhớ về những buổi chiều mưa, khi cả làng xóm bỗng dưng trở nên gần gũi hơn, khi mỗi người đều có chung một tâm hồn, một tình yêu thương với quê hương mình. Mỗi giọt mưa là một sợi dây liên kết, kết nối tình cảm, kết nối con người với nhau. Và đêm nay, ta nằm nghe mưa rơi, nghe tiếng trời gầm xa lạc, lòng thấy nhớ thương. Mỗi giọt mưa là một hình ảnh, một ký ức, một tình yêu chớm hé. Mưa là tình yêu thương, là sự gắn bó, là hồn quê trong từng cơn mưa.