Tình yêu và lòng thương người trong văn chương Việt Nam
Nguồn gốc cốt yếu của văn chương là lòng thương người và rộng ra thương cả muôn vật, muôn loài. Ý kiến này được thể hiện rõ trong tác phẩm "Chuyện người con gái Nam Xương" của Nguyễn Dữ và đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích" của Nguyễn Du. Trong "Chuyện người con gái Nam Xương", tác giả đã mô tả hình ảnh một cô gái tốt bụng, thông minh và có lòng nhân ái. Cô đã hy sinh bản thân để cứu mạng một người đàn ông không quen biết. Điều này thể hiện rõ sự rộng lượng và lòng thương người trong văn chương. Trái ngược với "Chuyện người con gái Nam Xương", trong "Truyện Kiều", Nguyễn Du cũng tạo dựng hình ảnh một người phụ nữ có tấm lòng cao thượng và hy sinh bản thân vì gia đình. Kiều đã từ bỏ tình yêu cá nhân để cứu mạng cha và em trai. Tình yêu và lòng thương người được thể hiện qua việc hy sinh bản thân vì người thân. Những tác phẩm văn học này đã minh chứng cho ý kiến về nguồn gốc cốt yếu của văn chương là lòng thương người và rộng ra thương cả muôn vật, muôn loài. Chúng ta có thể thấy rằng tình yêu và lòng thương người là nguồn cảm hứng quan trọng trong văn chương Việt Nam, và chúng đã được thể hiện qua những tác phẩm văn học kinh điển. Điều này khẳng định rằng văn chương không chỉ là nghệ thuật mà còn là phương tiện để truyền tải những giá trị nhân văn, lòng nhân ái và tình yêu thương đến với độc giả.