Trở về quê hương trong ngày Tết
Khi tôi bước lên tàu, tôi không thể giấu được nỗi buồn bã. Ngày Tết sắp đến, và tôi phải trở về quê hương - nơi những kỷ niệm đẹp nhất của tôi đang chờ đợi. Nhưng dường như tôi không thể rời bỏ cuộc sống phố thị ồn ào, náo nhiệt. Tôi ngồi trên ghế tàu, nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy những người khác cũng đang đứng đó, giống như tôi - họ đều đang trốn tránh sự cô đơn của mình trong ngày Tết. Mọi người đều cười và nói chuyện với nhau, nhưng tôi chỉ ngước lên trời và thở sâu một hơi. Khi tàu chạm đến bến cảng, tôi đã sẵn sàng để bắt đầu hành trình trở về quê hương. Tôi đi bộ qua những con đường trống vắng, chỉ có ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống mọi nơi. Tôi có thể nghe thấy tiếng chim hót vang lên từ những cây cỏ bên đường. Khi tôi đến nhà mẹ mình, mọi thứ đều giống như trước - từ mùi vị của món ăn truyền thống đến tiếng cười của mọi người trong gia đình. Tôi cảm thấy như mình đã trở lại một thế giới mà tôi từng biết rất rõ nhưng đã quên lãng. Nhưng khi ngày Tết qua đi và mọi người bắt đầu rời khỏi nhà mẹ mình để trở lại cuộc sống hàng ngày của họ ở phố thị ồn ào, náo nhiệt, tôi cũng phải làm vậy. Tôi biết rằng dù cho cuộc sống ở phố thị có ồn ào và náo nhiệt như thế nào thì vẫn luôn có một phần trong trái tim tôi dành cho quê hương - nơi mọi thứ đều yên bình và hòa mình vào cái lạnh mùa đông. Trở về quê hương trong ngày Tết là một trải nghiệm khó quên mà tôi sẽ nhớ mãi mãi. Nó giúp tôi nhớ rằng dù cho cuộc sống ở phố thị có lấp lánh nhưng vẫn luôn