Ngày mưa buồn ##

essays-star3(225 phiếu bầu)

Chiều nay, bầu trời xám xịt như tấm vải nhung phủ kín cả thành phố. Những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, tí tách trên mái nhà, tạo nên bản nhạc buồn bã. Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng người hối hả chạy trốn cơn mưa, lòng bỗng chùng xuống. Hôm nay là sinh nhật của tôi, nhưng không ai nhớ. Không có tiếng chúc mừng, không có nụ cười rạng rỡ, không có chiếc bánh kem thơm ngon. Chỉ có tôi, một mình, lặng lẽ ngồi trong căn phòng trống vắng. Tôi nhớ lại những sinh nhật trước đây, khi còn bé, tôi luôn háo hức chờ đợi ngày này. Mẹ sẽ dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng đặc biệt, bố sẽ mua cho tôi những món quà yêu thích. Cả nhà quây quần bên mâm cơm, cùng hát chúc mừng sinh nhật, tiếng cười rộn ràng khắp nhà. Giờ đây, bố mẹ tôi đều bận rộn với công việc, họ không còn nhiều thời gian dành cho tôi như trước. Tôi hiểu, cuộc sống luôn bộn bề, nhưng trong lòng vẫn thoáng chút buồn. Mưa vẫn rơi, từng giọt, từng giọt, như những giọt nước mắt của tôi. Tôi ước gì thời gian có thể quay trở lại, để tôi được sống lại những ngày tháng ấu thơ hồn nhiên, vô tư. Nhưng cuộc sống không phải là một bộ phim, không thể tua lại những khoảnh khắc đã qua. Tôi phải học cách chấp nhận, phải học cách trưởng thành, phải học cách tự mình tạo ra niềm vui cho bản thân. Bên ngoài, mưa đã ngớt dần, những tia nắng yếu ớt xuyên qua những đám mây xám, báo hiệu một ngày mới sắp đến. Tôi đứng dậy, lau khô những giọt nước mắt trên má, và tự nhủ: "Sẽ không sao đâu, cuộc sống vẫn còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi phía trước."