Sự tương phản trong truyền ngôn "Sống chết mặc bay" của Phạm Duy Tôn
Truyền ngôn "Sống chết mặc bay" của nhà văn Phạm Duy Tôn đã tạo nên hai bức tranh đơn tương phản, mang đến cho độc giả những suy ngẫm sâu sắc về cuộc sống và cái chết. Trong bài viết này, chúng ta sẽ đi vào chi tiết để làm sáng tỏ sự tương phản này. Bức tranh đầu tiên trong truyền ngôn là hình ảnh về sự sống. Tác giả miêu tả một thế giới đầy sức sống, nơi mọi người sống hết mình và tận hưởng từng khoảnh khắc. Những con người trong bức tranh này đầy năng lượng và đam mê, họ không ngại khó khăn và luôn luôn cống hiến hết mình cho những gì mình yêu thích. Từng đường nét trong bức tranh này đều phản ánh sự sống đầy màu sắc và động lực. Tuy nhiên, bức tranh thứ hai lại mang đến một hình ảnh hoàn toàn khác biệt - hình ảnh về cái chết. Tác giả sử dụng những từ ngữ và hình ảnh tối tăm để miêu tả sự tàn phá và sự kết thúc của cuộc sống. Những con người trong bức tranh này trở nên mờ nhạt và mất đi sự sống, họ chỉ còn lại những kỷ niệm và hồi ức. Bức tranh này đem đến cho độc giả một cảm giác u ám và sự đối lập rõ rệt so với bức tranh về sự sống. Sự tương phản giữa hai bức tranh này làm cho độc giả suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống và cái chết. Tác giả muốn nhắn nhủ rằng cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi chúng ta sống hết mình và tận hưởng từng khoảnh khắc. Đồng thời, cái chết cũng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, nó là một phần của quá trình tự nhiên và cần được chấp nhận. Truyền ngôn "Sống chết mặc bay" của Phạm Duy Tôn đã thành công trong việc xây dựng hai bức tranh đơn tương phản, gợi mở cho độc giả những suy ngẫm về cuộc sống và cái chết. Chúng ta cần nhìn nhận cuộc sống một cách tích cực và tận hưởng từng khoảnh khắc, đồng thời chấp nhận cái chết là một phần không thể thiếu trong quá trình sống.