Cúc Áo Của Mẹ: Một Cuộc Đi Dạo Tâm Lý

essays-star4(210 phiếu bầu)

Cậu còn nhớ sinh nhật 12 tuổi. Vừa sáng tinh mơ, đã nghe thấy mẹ nói: "Con trông đây là cái gì?". Cậu mỡ to mắt, trước mặt là một chiếc áo mới, kiểu quân phục như cậu từng mơ ước, hai hàng cúc đồng, trên vai áo có ba vạch màu xanh, đó là một quần áo "thinh hành" trong học sinh. Cậu bỗng mừng rơn, vội mặc áo quần. Cậu muốn đến lớp, ra oai với các bạn. Từ nhỏ đến lớn, cậu toàn mặc quần áo cũ của anh, vá chằng vá đụp nữa! Quả nhiên đúng như dự kiến, khi cậu bước vào lớp, ánh mắt của các bạn đều trố lên. Các bạn đều không ngờ được rằng, cậu bạn lúc nào cũng mặt mày lọ lem, đầu bù tóc rối bụi bặm cũng có lúc vẻ vang rạng rỡ như thế. Cậu hoàn thành tiết học đầu tiên một cách vui vẻ, hởi lòng hởi dạ. Trong giờ giải lao, các bạn đều vây quanh cậu. Có bạn bỗng hỏi: "Ô hay! Tại sao khuy áo của bạn không giống cúc áo của chúng mình nhỉ?". Lúc ấy, cậu mới nhìn kỹ cúc áo của mình, quả thật không giống cúc áo của người khác, hai dãy thẳng đứng. Còn cúc áo của cậu lại nghiêng lệch, hai dãy thành hình chữ. Các bạn bỗng đều cười òa lên. Thì ra, chỗ đỉnh khuy trên chiếc áo trắng của cậu là một miếng vải cũ bên màu vàng. Cậu cũng hiểu ra, chắc là mảnh vải mẹ mua không đủ may áo, đành phải lót bên trong bằng mảnh vải khác, sợ người khác nhìn thấy cúc áo đành phải đỉnh sang bên conh. Và cũng để người khác không nhìn thấy, mẹ đã khéo léo đỉnh chéo hàng cúc kia, tự nhiên thành hình chữ. Biết rõ sự thực, các bạn lại giêu cợt, khiến cho lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng cậu. Buổi trưa về đến nhà, cậu cắt nát vụn chiếc áo mới của mình. Mẹ cậu lao đến trước mặt con, giơ cao tay, nhưng cuối cùng không giảng xuống. Cậu liếc nhìn, thấy nước mắt mẹ chảy quanh trong khóe mắt, vội quay đầu chạy biến. Từ hôm ấy trở đi, mẹ làm việc ít nghi tay. Cậu tận mắt thấy mẹ gầy sọp đi, thấy mẹ nằm bẹp rồi ra đi mãi mãi... Cậu rất muôn nói một câu: "Con xin lỗi mẹ", mà không còn cơ hội nữa. Sau này, cậu cố gắng học tập, cậu có rất nhiều, rất nhiều tiền, rồi sửa sang phần mộ của mẹ nhiều lần. Một hôm, cậu tham gia một cuộc trình diễn thời trang của nhà thiết kế bậc thầy. Có một người mẫu nam bước lên sàn diễn khiến mắt cậu bỗng căng lên, đầu óc kêu ong ong hỗn loạn. Bộ áo màu trắng với hai dãy khuy đồng hình chữ. Bên trong có phải là...? Cậu không làm chủ được mình, lao lên sàn diễn, lật ra xem tấm áo của người mẫu nam, lót bên trong tự nhiên cũng là một miếng vải vàng! Cậu quỳ sụp trước mặt người mẫu nam, òa khóc thống khổ. Sau khi nghe cậu kể hết câu chuyện, tất cả những người có mặt tại hội trường đều trầm ngâm suy nghĩ mãi. Cuối cùng, một nhà thiết kế bậc thầy nói: "Thực ra, tất cả những người mẹ đều là các nhà nghệ thuật!". Cuộc trình diễn thời trang đã kết thúc, nhưng những lời nói của nhà thiết kế bậc thầy vẫn còn vang trong lòng cậu. Cậu nhận ra rằng, mẹ của mình đã làm việc rất vất vả để may chiếc áo cho cậu, và đó là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời. Mẹ của cậu đã tạo ra một chiếc áo đẹp và độc đáo, thể hiện tài năng và tình yêu của mình. Cậu cảm thấy rất tự hào và biết ơn mẹ đã làm điều đó cho mình. Cậu quyết định chia sẻ câu chuyện của mình với mọi người. Cậu viết một bài viết về cuộc đời mẹ của mình và những khó khăn mà cô đã vượt qua để may chiếc áo cho cậu. Cậu muốn chia sẻ tình yêu và sự hy sinh của mẹ với thế giới. Cậu hy vọng rằng câu chuyện của mình sẽ truyền cảm