Hồn Quê - Nét đẹp bình dị, sâu lắng của làng quê Việt Nam ##
Bài thơ "Hồn Quê" của Duy Dương là một bức tranh giản dị, chân thực về làng quê Việt Nam. Qua những hình ảnh nghệ thuật đặc sắc, tác giả đã khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng, đầy hoài niệm về một thời đã qua. Hình ảnh "ngọn khói quê" mở đầu bài thơ như một sợi dây kết nối quá khứ và hiện tại, gợi nhớ về một làng quê thanh bình, yên ả. Những hình ảnh quen thuộc như "giản, sàng, cào, cuốc, nón mê", "cầu ao, bụi chuối, giếng khơi, gầu sòng" được tác giả sử dụng với ngôn ngữ giản dị, mộc mạc, tạo nên một khung cảnh làng quê bình dị, gần gũi. Hình ảnh "đôi vai mẹ gánh bộn bê áo cơm" là một hình ảnh đầy xúc động, thể hiện sự vất vả, lam lũ của người mẹ trong cuộc sống mưu sinh. Câu thơ "Lân, mò, chao, xúc tát, đơm" là một chuỗi động từ miêu tả những công việc lao động vất vả, nhưng cũng đầy niềm vui của người dân quê. Bên cạnh những hình ảnh đẹp về cuộc sống lao động, bài thơ còn khắc họa những nét đẹp văn hóa truyền thống của làng quê như "tiếng chuông chùa điểm từng hồi", "điệu chèo, trồng hội xa xôi vọng về". Những hình ảnh này gợi nhớ về một làng quê giàu bản sắc văn hóa, đậm đà bản sắc dân tộc. Kết thúc bài thơ, tác giả sử dụng hình ảnh "con đò bỏ bến đơn côi" để thể hiện nỗi nhớ quê hương da diết, đồng thời khẳng định tình cảm sâu nặng của người con đối với quê hương. Tóm lại, "Hồn Quê" là một bài thơ giàu cảm xúc, thể hiện tình yêu quê hương tha thiết của tác giả. Qua những hình ảnh nghệ thuật đặc sắc, bài thơ đã khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng, đầy hoài niệm về một thời đã qua.