Cảm xúc của tôi sau khi đọc bài thơ "Hạt gạo làng ta
Sau khi đọc bài thơ "Hạt gạo làng ta" của Trần Đăng Khoa, tôi đã trải qua một loạt cảm xúc phong phú và sâu sắc. Bài thơ này không chỉ là một tác phẩm văn chương mà còn là một tấm gương sáng cho sự kiên nhẫn, sự hy sinh và tình yêu thương của người dân trong một làng quê Việt Nam. Từ những câu thơ đầu tiên, tôi đã cảm nhận được vẻ đẹp tinh tế và sự mềm mại của hạt gạo trong làng quê. Vị phù sa của sông Kinh Thầy, hương sen trong hồ nước đầy và lời mẹ hát ngọt ngào đã tạo nên một không gian thơ mộng và yên bình. Tôi cảm nhận được sự gắn kết và tình cảm mạnh mẽ giữa con người và thiên nhiên. Tuy nhiên, bài thơ cũng không tránh khỏi những hình ảnh đau lòng về cuộc sống khó khăn trong làng quê. Những cảnh bão tháng bảy, mưa tháng ba và giọt mồ hôi trên trán người dân đã thể hiện sự đấu tranh và khó nhọc trong công việc nông nghiệp. Nhưng dù khó khăn đến đâu, họ vẫn kiên nhẫn và sẵn sàng hy sinh để nuôi sống gia đình và cống hiến cho cộng đồng. Bài thơ cũng đề cập đến những năm bom Mỹ và những năm cây súng, khi cuộc chiến tranh đổ bộ vào làng quê. Những hình ảnh về mái nhà bị trút bom, cây súng đi xa và băng đạn như lúa đồng đã gợi lên những cảm xúc sâu sắc về sự đau khổ và mất mát. Tuy nhiên, dưới những hoàn cảnh khó khăn đó, người dân trong làng quê vẫn không ngừng làm việc và cống hiến cho đất nước. Bài thơ cũng tôn vinh công lao của những người dân trong làng quê. Họ không chỉ chống hạn, bắt sâu và gánh phân mà còn gửi ra tiền tuyến và gửi về phương xa. Hạt gạo làng ta trở thành một biểu tượng của sự hy sinh và sự cống hiến của người dân trong làng quê Việt Nam. Tổng kết lại, bài thơ "Hạt gạo làng ta" đã gợi lên trong tôi một loạt cảm xúc từ sự yên bình và mềm mại đến sự đau khổ và hy sinh. Tôi cảm thấy tự hào về sự kiên nhẫn và tình yêu thương của người dân trong làng quê Việt Nam. Bài thơ này đã khắc sâu trong tâm trí tôi và là một lời nhắc nhở về giá trị của công lao và tình yêu thương trong cuộc sống.