Sông Hương - Biểu tượng tình yêu và lòng trung thành với quê hương
Trong đoạn trích trên, sông Hương được miêu tả như một dòng sông đầy mơ màng và lãng mạn, ôm lấy đảo Cồn Hến và chảy qua vùng ngoại ô Vỉ Dạ. Sông Hương rời xa thành phố và trở thành một phần của thiên nhiên, với màu xanh biếc của tre trúc và nhũng vườn cau. Tuy nhiên, sông Hương không thể quên thành phố và đột ngột đổi dòng, trở lại góc thị trấn Bao Vinh để chia tay thành phố một lần nữa. Sông Hương trở thành biểu tượng của Huế, nơi mà người dân có thể nhìn xa ngoài mườn dặm trường đình để chia tay thành phố. Sông Hương có một cái gì đó đặc biệt, giống như con người, mang trong mình nỗi vương vấn và tình yêu. Sông Hương trở lại góc thị trấn Bao Vinh để tìm lại Kim Trọng của nó và thề trước khi trở về biển cả. Lời thề ấy vang vọng khắp sông Hương, trở thành giọng hò dân gian, biểu hiện lòng trung thành của người dân Châu Hoá với quê hương xú sở. Hình tượng sông Hương trong đoạn trích trên mang đến cho chúng ta một cảm giác mơ màng và lãng mạn. Sông Hương không chỉ là một dòng sông thông thường, mà còn là biểu tượng của tình yêu và lòng trung thành với quê hương. Sông Hương đại diện cho sự kết nối giữa con người và thiên nhiên, và cũng là một phần của nhân cách của người dân Huế. Cách nhìn mang của đoạn trích trên nhấn mạnh vào sự đặc biệt của sông Hương và tình yêu của người dân đối với quê hương. Sông Hương không chỉ là một dòng sông thông thường, mà còn mang trong mình một tấm lòng chung tình và trung thành. Sông Hương trở thành biểu tượng của sự kết nối giữa con người và thiên nhiên, và cũng là một phần quan trọng trong nhân cách của người dân Huế. Từ đó, chúng ta có thể nhận thấy sự đặc biệt và ý nghĩa của sông Hương trong văn hóa và tâm hồn của người dân Huế. Sông Hương không chỉ là một dòng sông thông thường, mà còn là biểu tượng của tình yêu và lòng trung thành với quê hương.