Phương thức biểu đạt chính trong câu chuyện về sự tử tế

essays-star4(298 phiếu bầu)

Câu chuyện về sự tử tế mà giáo sư Đặng Cảnh Khang đã kể là một ví dụ rõ ràng về cách biểu đạt chính trong tác phẩm. Trong câu chuyện, chúng ta được chứng kiến hành động tử tế của một cô gái trẻ đối với một người đàn ông cao tuổi trên xe buýt. Phương thức biểu đạt chính trong câu chuyện này là hành động. Từ việc cô gái nhét một tờ 5.000 đồng vào túi quần của người đàn ông, chúng ta thấy sự tử tế và lòng nhân ái của cô. Hành động này không chỉ là một hành động nhỏ nhặt, mà còn là một hành động mang ý nghĩa lớn về sự chia sẻ và quan tâm đến người khác. Câu chuyện cũng cho thấy sự tương tác giữa các nhân vật. Khi người đàn ông phát hiện ra tờ 5.000 đồng trong túi quần của mình, ông mừng rỡ và trả tờ tiền đó cho nhân viên bán vé. Cô gái, dù không nhận được sự công nhận trực tiếp, vẫn mỉm cười lẳng lặng. Điều này cho thấy sự tác động của hành động tử tế không chỉ đến người nhận mà còn đến người thực hiện. Câu chuyện này cũng đặt ra câu hỏi về sự tử tế và lòng nhân ái trong xã hội hiện đại. Chúng ta có thể thấy rằng trong cuộc sống hàng ngày, có nhiều cơ hội để chúng ta thể hiện sự tử tế và quan tâm đến người khác. Nhưng đôi khi, chúng ta có thể bỏ qua những cơ hội đó hoặc không nhận ra giá trị của hành động tử tế. Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của sự tử tế và lòng nhân ái trong cuộc sống hàng ngày. Trong kết luận, câu chuyện về sự tử tế trong cuộc sống hàng ngày là một ví dụ rõ ràng về cách biểu đạt chính trong tác phẩm. Hành động tử tế của cô gái trẻ và sự tương tác giữa các nhân vật đã tạo nên một thông điệp sâu sắc về sự tử tế và lòng nhân ái trong xã hội. Chúng ta cần nhìn nhận và đánh giá cao những hành động nhỏ nhặt nhưng ý nghĩa này, và thực hiện chúng trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta.