Cô gió mất tên

essays-star4(255 phiếu bầu)

Có một ngày, trên một ngọn đồi xanh mướt, có một cô gió nhỏ đang vui đùa. Cô gió này có một tên rất đặc biệt, nhưng không ai biết tên của cô ấy. Mọi người chỉ gọi cô là "Cô gió mất tên". Cô gió mất tên rất thích đi khám phá và khám phá những nơi mới. Mỗi ngày, cô đi qua các cánh đồng, qua các rừng cây và qua các con sông. Cô gió mất tên thích nghe tiếng chim hót và tiếng lá rơi. Cô cũng thích cảm nhận mùi của hoa và cảm nhận sự ấm áp của ánh nắng mặt trời. Một ngày nọ, khi cô gió mất tên đang đi qua một ngôi làng nhỏ, cô nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ. Cô gió mất tên tò mò và đi theo tiếng khóc. Cô tìm thấy một cậu bé đang ngồi trên bãi cỏ, khóc vì đã làm rơi chiếc xe đạp của mình. Cô gió mất tên tiếp cận cậu bé và thổi nhẹ vào khuôn mặt của cậu. Cậu bé ngừng khóc và nhìn lên. "Cảm ơn cô gió", cậu bé nói. "Cậu có tên gì?" Cô gió mất tên cười và trả lời: "Tôi là cô gió mất tên. Tôi không có tên nhưng tôi có thể mang lại niềm vui cho mọi người." Cậu bé cười và nói: "Từ giờ, tôi sẽ gọi cô là Cô gió vui vẻ." Cô gió mất tên cười và cả hai trở thành bạn tốt. Cô gió vui vẻ thổi nhẹ vào cậu bé và cậu bé cười vui vẻ. Từ đó, Cô gió vui vẻ và cậu bé trở thành bạn thân và cùng nhau khám phá thế giới xung quanh. Mỗi ngày, họ đi qua các cánh đồng, qua các rừng cây và qua các con sông. Cô gió vui vẻ thổi nhẹ vào khuôn mặt của cậu bé và cậu bé cười vui vẻ. Cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn với sự hiện diện của Cô gió vui vẻ. Mọi người trong làng cũng biết đến cô và gọi cô là "Cô gió vui vẻ". Cô gió vui vẻ không còn mất tên nữa, vì tên của cô là niềm vui và hạnh phúc. Cuộc sống của cô gió vui vẻ và cậu bé trở nên hạnh phúc và tràn đầy niềm vui. Họ luôn cùng nhau khám phá và tận hưởng những điều tuyệt vời trong cuộc sống. Kết thúc