** Bàn tay mẹ **
Mẹ tôi có đôi bàn tay thô ráp, chai sạn. Những vết chai sần sùi, thâm đen nằm gọn trên những ngón tay gầy guộc, đó là dấu tích của bao năm tháng vất vả, tảo tần vì gia đình. Tôi nhớ những buổi chiều, bàn tay ấy nhẹ nhàng lau khô những giọt mồ hôi trên trán tôi sau mỗi trận bóng đá, bàn tay ấy khéo léo vá lại những chiếc áo tôi rách, bàn tay ấy chăm sóc tôi khi tôi ốm đau. Tôi từng nghĩ bàn tay mẹ thô kệch, không mềm mại như bàn tay các bạn gái trong lớp. Nhưng rồi, một lần tình cờ nhìn thấy mẹ khâu vá chiếc áo cũ của tôi, tôi nhận ra vẻ đẹp khác thường của bàn tay ấy. Mỗi mũi kim đều khéo léo, tỉ mỉ, thể hiện sự yêu thương vô bờ bến của mẹ dành cho tôi. Đó không chỉ là những mũi kim, mà là cả tình yêu thương, sự hy sinh thầm lặng của mẹ. Bàn tay mẹ không chỉ làm việc nhà, chăm sóc gia đình, mà còn là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho tôi. Những lúc tôi buồn, tôi thường tìm đến mẹ, nắm lấy bàn tay ấm áp của mẹ, và cảm nhận được sự an ủi, động viên. Bàn tay mẹ như một nguồn sức mạnh vô hình, giúp tôi vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Giờ đây, mỗi khi nhìn thấy bàn tay mẹ, tôi lại thấy lòng mình tràn đầy xúc động. Tôi hiểu rằng, tình yêu thương của mẹ dành cho tôi lớn lao biết bao, và tôi sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của mẹ. Tôi sẽ luôn trân trọng và yêu thương đôi bàn tay ấy, đôi bàn tay đã làm nên tất cả những điều tuyệt vời nhất cho cuộc đời tôi. Và tôi thầm hứa sẽ luôn là đứa con ngoan, hiếu thảo để đền đáp công ơn to lớn của mẹ.