Nhận xét về cái tôi trữ tình của nhà thơ Xuân Quỳnh
Nhà thơ Xuân Quỳnh đã tạo nên một cái tôi nhạy cảm và day dứt về giới hạn của tình yêu và sự hữu hạn của kiếp người. Bằng sự chiêm nghiệm của một trái tim đa cảm và sự từng trải, nhà thơ đã nhận ra nghịch lý rằng đời người là ngắn ngủi so với thời gian vô thủy, vô chung. Khát vọng tình yêu của con người là vô cùng, nhưng kiếp sống của mỗi người lại là hữu hạn.
Để hóa giải nghịch lý nỗi day dứt, cái tôi của nhà thơ tìm cách hòa nhập vào biển lớn tình yêu. Như một cách để mãi mãi được yêu thương và dâng hiến, nhà thơ muốn tình yêu vượt qua sự hữu hạn của phận người. Đây là một khát vọng cao cả và tình yêu tha thiết của một trái tim nông nàn.
Nhà thơ Xuân Quỳnh đã sử dụng thể thơ ngũ ngôn để thể hiện cái tôi của mình. Với nhịp thơ linh hoạt và giọng điệu chân thành, da diết, nhà thơ đã tạo ra một cặp hình tượng "sóng" và "em". Hai hình tượng này không chỉ đơn thuần là sóng đôi, mà còn bội sung và hòa quyện vào nhau để thể hiện một trái tim yêu tha thiết và nông nàn.
Nhà thơ Xuân Quỳnh đã thành công trong việc tạo nên một cái tôi trữ tình, nhạy cảm và sâu sắc. Qua những tác phẩm của mình, nhà thơ đã khám phá và thể hiện sự nghịch lý của tình yêu và sự hữu hạn của cuộc sống. Cái tôi của nhà thơ đã trở thành một nguồn cảm hứng và sự động lực cho những người đọc.