Từ Lỗ Héo chương 1, nhìn nhận về tiếng cười trào phúng trong văn học trung đại Việt Nam

essays-star4(149 phiếu bầu)

Chương một của "Từ Lỗ Héo" mở ra một thế giới trào phúng đầy sắc bén, đậm chất cười ra nước mắt của văn học trung đại Việt Nam. Tiếng cười ấy không chỉ đơn thuần là sự giải trí mà còn là lưỡi dao sắc lẹm, bóc trần những góc khuất của xã hội phong kiến đương thời.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Thử Thách Quyền Uy Qua Lăng Kính Hài Hước</h2>

"Từ Lỗ Héo" ngay từ chương đầu đã cho thấy tài năng của Nguyễn Du trong việc sử dụng tiếng cười trào phúng như một công cụ đắc lực để phê phán xã hội. Hình ảnh Từ Lỗ Héo, một kẻ học hành dang dở, lại tự cho mình là tài giỏi, dám múa mép trước mặt quan huyện, đã tạo nên tiếng cười đầy mỉa mai. Tiếng cười ấy nhắm vào thói khoa cử, lề thói trọng bằng cấp hơn thực tài của xã hội phong kiến.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Phơi Bày Thói Hư Tật Xấu Của Tầng Lớp Thống Trị</h2>

Không chỉ dừng lại ở việc châm biếm thói khoa cử, Nguyễn Du còn khéo léo lồng ghép vào tiếng cười trào phúng của mình sự phê phán sâu cay về thói hư tật xấu của tầng lớp thống trị. Viên quan huyện trong tác phẩm hiện lên như một kẻ háo danh, thích nghe lời xu nịnh, thiếu năng lực nhưng lại thích phô trương thanh thế. Tiếng cười ở đây mang đậm tính chất đả kích, vạch trần bộ mặt thật của giai cấp thống trị.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Gợi Nỗi Đồng Cảm Qua Tiếng Cười Đắng</h2>

Dù mang đậm tính chất phê phán, tiếng cười trào phúng trong "Từ Lỗ Héo" chương một vẫn toát lên một nỗi xót xa, đồng cảm của tác giả dành cho những số phận nhỏ bé trong xã hội. Từ Lỗ Héo tuy đáng cười nhưng cũng đáng thương, bởi lẽ hắn cũng là nạn nhân của thói đời, của một xã hội đầy rẫy bất công. Tiếng cười ở đây không chỉ để châm biếm mà còn để thức tỉnh lương tri con người.

"Từ Lỗ Héo" chương một đã thể hiện rõ nét tài năng của Nguyễn Du trong việc sử dụng tiếng cười trào phúng như một vũ khí sắc bén để phê phán xã hội phong kiến. Tiếng cười ấy vừa hóm hỉnh, vừa sâu cay, vừa mang tính thời đại, vừa mang giá trị nhân văn sâu sắc, góp phần tạo nên sức sống lâu bền cho tác phẩm.