Vẻ đẹp của dòng sông trong hai đoạn trích của Nguyễn Tuân và Hoàng Phủ Ngọc Tường

essays-star4(159 phiếu bầu)

Trong hai đoạn trích của Nguyễn Tuân và Hoàng Phủ Ngọc Tường, chúng ta được mô tả về vẻ đẹp của hai dòng sông khác nhau: sông Đà và sông Hương. Mặc dù cả hai đều có vẻ đẹp hoang dại và mạnh mẽ, nhưng cách mà hai tác giả miêu tả lại khác nhau.

Trong đoạn trích đầu tiên của Nguyễn Tuân, ông miêu tả vẻ đẹp hung bạo của sông Đà thông qua âm thanh của nước thác. Tiếng nước réo gần mãi lại réo to mãi lên, như là oán trách, van xin, khiêu khích và chế nhạo. Tiếng nước thác rống lên như tiếng một ngàn con trâu mộng đang lồng lộn giữa rừng vầu tre nứa nổ lửa. Sự mạnh mẽ và bạo lực của sông Đà được thể hiện qua tiếng nước thác, tạo nên một vẻ đẹp đầy sức mạnh và hung dữ.

Trong khi đó, đoạn trích thứ hai của Hoàng Phủ Ngọc Tường miêu tả vẻ đẹp hoang dại và dịu dàng của sông Hương. Sông Hương được mô tả như một bản trường ca của rừng già, rầm rộ qua những bóng cây đại ngàn và cuộn xoáy như cơn lốc vào những đáy vực bí ẩn. Tuy nhiên, cũng có lúc sông Hương trở nên dịu dàng và say đắm giữa những dặm dài chói lọi màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng. Sự hoang dại và dịu dàng của sông Hương tạo nên một vẻ đẹp tinh tế và lãng mạn.

Phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân và Hoàng Phủ Ngọc Tường trong miêu tả vẻ đẹp của dòng sông cũng khác nhau. Nguyễn Tuân sử dụng những từ ngữ mạnh mẽ và hùng vĩ để miêu tả vẻ đẹp hung bạo của sông Đà, trong khi Hoàng Phủ Ngọc Tường sử dụng những từ ngữ tinh tế và lãng mạn để miêu tả vẻ đẹp hoang dại và dịu dàng của sông Hương. Cả hai tác giả đều thành công trong việc tạo ra hình ảnh sống động và sâu sắc về vẻ đẹp của dòng sông.

Từ hai đoạn trích trên, ta có thể nhận thấy rằng vẻ đẹp của dòng sông không chỉ đơn thuần là vẻ đẹp tự nhiên mà còn là sự kết hợp giữa sự mạnh mẽ và hoang dại cùng với sự dịu dàng và tinh tế. Vẻ đẹp của dòng sông là một sự kết hợp hài hòa giữa những yếu tố đối lập, tạo nên một trải nghiệm tuyệt vời cho người thưởng thức.

Trong tổng quan, cả hai đoạn trích của