Lỡ mai này mồ côi, con ghét mùa Vu Lan dữ lắm
Lỡ mai này mồ côi, chắc con ghét mùa Vu Lan dữ lắm, vì tới Vu Lan, con không được quyền cài hoa đỏ. Bởi người ta thường nói, mẹ không sống đủ trăm năm, nhưng cho con dư dả nụ cười và tiếng hát. Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc, đó là lúc mẹ không thể nào lau nước mắt cho con. Là khi mẹ không còn, hoa hồng đỏ từ nay hóa trắng…Lỡ mai này mồ côi, chắc con ghét những đứa con bất hiếu, bởi nó còn mẹ mà chẳng biết nâng niu, con sẽ dạy cho nó vài bài học, đại loại như là lỡ mai này mồ côi…Lỡ mai này mồ côi, con đi luôn chẳng muốn trở lại nhà, bởi mỗi lần trở lại, trước hiên nhà chẳng còn mẹ đợi con.Lỡ mai này mồ côi, cuộc đời la, con chả thèm bật khóc, hay có đánh con cũng im nhẫn chịu. Bởi khóc rồi, chẳng có người dỗ con, hay đánh rồi, chạy về nhà, trống hoắc.Lỡ mai này mồ côi, cái va li to đùng cũng để đó. Bởi có muốn đi đâu, xếp đầy đồ, nhưng mất mẹ thì cũng thành rỗng tuếch. Lòng đã trống, ở nhà nào cũng là nhà trống.Lỡ mai này mồ côi, cái cửa nhà cũng khóc. Vẫn đứng đấy sương phai cùng gió lạnh, nhưng chẳng còn mẹ mở lách cách chợ đò mỗi sớm mai.Lỡ mai này mồ côi, lúc đói lòng vẫn thèm ăn mâm cơm của mẹ, ngàn mâm cơm ngoài kia không bằng tô canh bí, dĩa rau xào, vẫn thèm mẹ la rằng sao ăn ít, thèm bé nhỏ dẫu cho đầu có trắng hay mắt mờ, răng rụng.Lỡ mai này mồ côi, con ghét ngao du gặp người này người nọ, bởi có là ai hay thành gì chăng nữa, cũng mang bên mình thân phận trẻ mồ côi…(trích)"Những suy nghĩ của con mồ côi trong mùa Vu Lan" đã gợi cho anh/chị những suy nghĩ về tình cảm, trách nhiệm và sự trống rỗng trong cuộc sống. Bài viết đã thể hiện sự đau khổ và sự trống rỗng mà một đứa trẻ mồ côi cảm thấy trong mùa Vu Lan, khi họ không thể tìm thấy sự ấm áp và sự chăm sóc từ mẹ. Bài viết cũng đã gợi mở những câu hỏi về trách nhiệm và sự trống rỗng trong cuộc sống, khi con mồ côi cảm thấy mình không thể tìm thấy sự ấm áp và sự chăm sóc từ mẹ.