** Tràng Giang: Cảm nhận về thời gian và không gian trong tâm hồn thi sĩ **

essays-star4(132 phiếu bầu)

** Bài thơ "Tràng Giang" của Huy Cận là một bức tranh tuyệt đẹp về dòng sông dài bất tận, nhưng đằng sau vẻ đẹp ấy là nỗi buồn man mác, sự cô đơn sâu thẳm của thi nhân. Tác phẩm không chỉ miêu tả cảnh vật mà còn phản ánh sâu sắc tâm trạng của nhà thơ trước dòng chảy vô tận của thời gian và sự rộng lớn của không gian. Hình ảnh "sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp" gợi lên cảm giác mênh mông, bất tận của dòng sông, đồng thời cũng thể hiện sự buồn bã, cô đơn của tác giả. Từ láy "điệp điệp" nhấn mạnh sự lặp đi lặp lại, sự kéo dài vô tận của dòng chảy, như chính dòng thời gian không ngừng trôi. Cảnh vật thiên nhiên rộng lớn, bao la khiến con người trở nên nhỏ bé, lạc lõng. Sự đối lập giữa không gian bao la và con người nhỏ bé được thể hiện rõ nét qua hình ảnh "con thuyền xuôi mái nước song song". Con thuyền nhỏ bé, đơn độc giữa dòng sông mênh mông, tượng trưng cho sự cô đơn, lạc lõng của con người trong vũ trụ bao la. Sự "song song" gợi lên cảm giác tĩnh lặng, cô đơn, không có điểm đến. Tuy nhiên, trong sự cô đơn ấy, ta vẫn cảm nhận được một vẻ đẹp riêng. "Bâng khuâng trời rộng nhớ sông dài" thể hiện sự bâng khuâng, man mác của thi nhân trước vẻ đẹp của thiên nhiên. Không gian rộng lớn, thời gian dài dằng dặc gợi lên trong lòng nhà thơ một nỗi nhớ da diết, một sự hoài niệm về quá khứ. Kết thúc bài thơ, hình ảnh "lớp lớp mây cao đùn núi bạc" gợi lên một cảm giác hùng vĩ, tráng lệ. Dù buồn, dù cô đơn, nhưng tâm hồn thi sĩ vẫn hướng tới vẻ đẹp vĩnh hằng của thiên nhiên, tìm thấy sự an yên trong sự bao la của vũ trụ. Đó là sự chấp nhận, sự hòa mình vào dòng chảy của thời gian và không gian, tìm thấy sự bình yên trong chính sự cô đơn của mình. Bài thơ để lại trong lòng người đọc một dư vị man mác, sâu lắng, gợi mở về những suy tư về cuộc đời, về thời gian và không gian.