Bà Diễm - Biểu tượng của sự kiên nhẫn và sự hy sinh
Bà Diễm là một nhân vật đặc biệt trong tác phẩm văn học này. Bà không chỉ có vẻ đẹp diễm lệ mà còn mang vẻ sang, nhưng trông bà lại có một sự nhạo báng cái mong ước đó. Dáng người bà bé loết choắt, bộ mặt nhăn nheo và gầy sạm chỉ còn hai con mắt. Bà luôn mang theo chiếc đòn gánh không bao giờ rời khỏi đôi vai còm cõi của bà. Chiếc đòn gánh của bà cũng thật đặc biệt. Nó nhẵn bóng và cũng khó đoán tuổi như chủ nhân của nó. Nó đã tồn tại cùng bà không biết tự bao giờ và được đẽo gọt từ một thân tre cong hằn dấu vết của những cơn gió táp. Chiếc đòn gánh và bà Diễm hợp thành một chỉnh thể của sự bất hạnh, biểu tượng của một thân cây vừa mới ra đời đã bị gió mưa vùi dập. Cuối hai đầu đòn gánh là đôi thùng đầy nước lắc lư theo những bước chân không đều của bà Diễm và để lại những vệt nước rỏ ròng ròng như suối nước mắt cạnh đường đi. Những lúc đôi vai được rảnh rang, đôi môi bà lại lẩm nhẩm những câu không đầu không cuối. Bà đi và nói như người lẩn thẩn, nhưng những cử chỉ của bà vẫn chính xác một cách kỳ lạ. Đến máy nước, bà luôn đi sát mép đường bên phải và lặng lẽ đợi đến lượt mình, không xin xỏ. Bà Diễm đã sống cùng ông Tiếu khi họ cần thêm người gánh nước thuê. Ông Tiếu và bà Diễm đã sống cùng nhau, nhưng ông Tiếu bị người đời nói ra nói vào dẫn đến ốm nặng và qua đời. Bà Diễm đã kiên nhẫn và hy sinh cho người khác, thể hiện sự kiên nhẫn và sự hy sinh của một người phụ nữ trong xã hội. Bà Diễm là một biểu tượng của sự kiên nhẫn và sự hy sinh. Bà đã sống một cuộc đời khó khăn và đầy gian khổ, nhưng bà vẫn kiên nhẫn và hy sinh cho người khác. Bà là một người phụ nữ đáng kính và đáng để học hỏi. Bà đã thể hiện sự kiên nhẫn và sự hy sinh của một người phụ nữ trong xã hội, và đó là một bài học quý giá cho chúng ta.