** Quê Hương trong "Bên Kia Sông Đuống": Một Vẻ Đẹp Gắn Liền Ký Ức **

essays-star4(266 phiếu bầu)

** Bài thơ "Bên kia sông Đuống" của Hoàng Cầm không chỉ là bức tranh phong cảnh hữu tình mà còn là sự tái hiện sâu sắc hình ảnh quê hương trong ký ức của người con xa xứ. Tác giả sử dụng nhiều thủ pháp nghệ thuật để khắc họa vẻ đẹp bình dị, gần gũi ấy. Hình ảnh "sông Đuống" - dòng sông quê hương - được nhắc đi nhắc lại, trở thành sợi dây liên kết, gợi nhớ về một vùng đất thân thương. Dòng sông không chỉ là ranh giới địa lý mà còn là chứng nhân cho những năm tháng tuổi thơ, là nơi lưu giữ bao kỷ niệm êm đềm. Hình ảnh làng quê hiện lên với những nét vẽ giản dị nhưng đầy chất thơ: "đò dọc", "bến nước", "con đò nhỏ". Những hình ảnh này không chỉ gợi tả không gian mà còn gợi lên nhịp sống chậm rãi, yên bình của làng quê. Sự kết hợp hài hòa giữa thiên nhiên và con người tạo nên một bức tranh quê hương thanh bình, tươi đẹp. Cảnh vật được miêu tả không chỉ bằng thị giác mà còn bằng cả xúc giác, thính giác, khứu giác, tạo nên một bức tranh sống động, đầy sức gợi. Ta như cảm nhận được cái nắng vàng rực rỡ, nghe được tiếng mái chèo khua nước, ngửi thấy mùi lúa chín thơm nồng. Tuy nhiên, quê hương trong bài thơ không chỉ là vẻ đẹp hiện tại mà còn là cả ký ức, là nỗi nhớ da diết của người xa quê. Những hình ảnh quen thuộc như "bến nước", "con đò nhỏ" không chỉ là hiện thực mà còn là biểu tượng cho một thời thơ ấu tươi đẹp, cho những kỷ niệm không thể nào quên. Sự hoài niệm ấy được thể hiện qua giọng điệu nhẹ nhàng, sâu lắng của bài thơ, tạo nên một không gian đầy xúc cảm. Đọc bài thơ, ta không chỉ thấy được vẻ đẹp của quê hương mà còn cảm nhận được tình yêu quê hương sâu sắc, mãnh liệt của tác giả. Đó là một tình yêu được vun đắp từ những kỷ niệm, từ những hình ảnh thân thương, in sâu vào tâm hồn. Sự kết hợp hài hòa giữa hiện thực và ký ức đã tạo nên một bức tranh quê hương vừa gần gũi, vừa sâu lắng, đầy sức ám ảnh. Đọc đến cuối bài, ta không chỉ thấy được vẻ đẹp của quê hương mà còn cảm nhận được một nỗi nhớ da diết, một tình yêu quê hương tha thiết, khó phai.