Mẹ - Quả ngọt của đời người ##
Bài thơ "Thương" của nhà thơ Nguyễn Duy đã khắc họa một bức tranh cảm động về tình mẫu tử thiêng liêng. Qua những hình ảnh giản dị, mộc mạc, tác giả đã thể hiện sự hi sinh, lòng yêu thương vô bờ bến của người mẹ dành cho con cái. Trong bài thơ, hình ảnh "những mùa quả" được tác giả sử dụng như một ẩn dụ cho những tháng ngày vất vả, nhọc nhằn của người mẹ. Mẹ "tô i hái được" những mùa quả, "vân trông vào tay me vun trồng man", đó là những giọt mồ hôi, công sức, sự hy sinh thầm lặng của mẹ dành cho con. Những mùa quả ấy "lặn rôi i lại mọc", "nhu mặt trời , khi như mặt trǎng", tượng trưng cho vòng xoay bất tận của cuộc sống, cho sự trường tồn của tình mẫu tử. Hình ảnh "lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên" cho thấy sự bao bọc, chở che, nuôi dưỡng của mẹ. Còn "những bí và bầu thì lớn xuống", "mang dáng giọt mô hôi man", "Rỏ xuông lòng thâm lǎng mẹ tôi", là những giọt mồ hôi, công sức của mẹ đã thấm đẫm vào từng trái bí, bầu, nuôi dưỡng chúng lớn lên. Tác giả sử dụng phép ẩn dụ "quả non xanh" để nói về con cái. "Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái", đó là mong ước của mẹ, là niềm hạnh phúc khi con cái trưởng thành, thành đạt. Câu thơ "Tôi hoảng sơ ngày bàn tay mẹ mỏi", "Mình vân còn một thứ quả non xanh?" thể hiện nỗi lo lắng, sợ hãi của người con khi nhận ra thời gian trôi qua, mẹ già đi, nhưng con cái vẫn chưa thể báo đáp công ơn của mẹ. Bài thơ "Thương" là lời khẳng định về tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt. Đó là tình yêu thương, sự hy sinh vô bờ bến của người mẹ dành cho con cái. Qua bài thơ, tác giả muốn nhắn nhủ chúng ta hãy biết ơn, yêu thương và chăm sóc cha mẹ khi còn có thể. Bởi lẽ, "Mẹ - Quả ngọt của đời người", là món quà quý giá nhất mà chúng ta được nhận trong cuộc đời.