Lân trăng ngơ ngẩn và những cảm xúc trong đêm xuân
Trong đêm xuân, khi lân trăng ngơ ngẩn lấp lánh trên bầu trời, và dòng dõi dèn thông khêu cạn, giấc hoè chuca nên, nỗi lòng của người ta cũng không thể quên đi. Vẫn còn những cảm xúc quanh quẩn trong lòng người, như những tiên khéo là. Bức tranh kia vẫn còn lấy sầu hoa, và những đoạn tưởng tượng ấy khiến ta buồn tênh. Cỏ khi gáy khúc đàn tranh, nước non ngao ngán ra tình hoài nhân. Cầu hoàng tay lụa nên vần, trong lòng Trường Nữ, trong lòng Văn Quân, lòng nào có thể hiểu được! Có khi ta chuốc chén rượu đào, tiệc mời chưa cạn, ngọc giao đã đầy. Nhưng hơ men không nhấp mà say, chỉ cần xông mùi nhớ, lại gây giọng tình. Cỏ khi ngồi suốt năm canh, lặng nghe những tiếng đoạn trường, lửa tình dễ đốt, sông Tương khôn hàn. Có đêm ngắm bóng trăng tàn, tiếng chim hót sớm, trận nhàn bay khuya. Ngổn ngang cảnh nọ tình kia, nỗi riêng, riêng biết, dã dề với ai! Vui xuân chung cảnh một trời, sầu xuân riêng nặng một người tương tự. Chúng ta không thể phủ nhận rằng đêm xuân mang đến cho chúng ta những cảm xúc đặc biệt. Trong những khoảnh khắc đó, chúng ta có thể cảm nhận được sự thăng hoa và sự đau đớn của tình yêu, sự lắng đọng và sự phấn khích của cuộc sống. Đêm xuân là thời điểm mà chúng ta có thể thấy rõ nhất những cảm xúc sâu thẳm trong lòng mình. Trên bầu trời đêm xuân, lân trăng ngơ ngẩn lấp lánh, tạo nên một không gian thần tiên. Ánh sáng trăng chiếu rọi xuống mặt đất, tạo nên những bóng ma lãng mạn. Dòng dõi dèn thông khêu cạn, giấc hoè chuca nên, tạo nên một không khí thật đặc biệt. Trong những khoảnh khắc đó, nỗi lòng của chúng ta không thể quên đi. Vẫn còn những cảm xúc quanh quẩn trong lòng người, như những tiên khéo là. Bức tranh kia vẫn còn lấy sầu hoa, và những đoạn tưởng tượng ấy khiến ta buồn tênh. Cỏ khi gáy khúc đàn tranh, nước non ngao ngán ra tình hoài nhân. Cầu hoàng tay lụa nên vần, trong lòng Trường Nữ, trong lòng Văn Quân, lòng nào có thể hiểu được! Có khi ta chuốc chén rượu đào, tiệc mời chưa cạn, ngọc giao đã đầy. Nhưng hơ men không nhấp mà say, chỉ cần xông mùi nhớ, lại gây giọng tình. Cỏ khi ngồi suốt năm canh, lặng nghe những tiếng đoạn trường, lửa tình dễ đốt, sông Tương khôn hàn. Có đêm ngắm bóng trăng tàn, tiếng chim hót sớm, trận nhàn bay khuya. Ngổn ngang cảnh nọ tình kia, nỗi riêng, riêng biết, dã dề với ai! Vui xuân chung cảnh một trời, sầu xuân riêng nặng một người tương tự. Trong đêm xuân, chúng ta có thể cảm nhận được sự thăng hoa và sự đau đớn của tình yêu. Những cảm xúc này không thể nào diễn tả hết bằng lời. Chỉ có những trái tim đang rung động mới hiểu được. Đêm xuân cũng là thời điểm mà chúng ta có thể lắng đọng và suy ngẫm về cuộc sống. Trong những khoảnh khắc đó, chúng ta có thể ngồi suốt năm canh, lặng nghe những tiếng đoạn trường, và cảm nhận được sự dễ đốt của lửa tình. Sông Tương khôn hàn cũng là một biểu tượng cho sự lắng đọng và sự phấn khích của cuộc sống. Đêm xuân cũng là thời điểm mà chúng ta có thể ngắm bóng trăng tàn và nghe tiếng chim hót sớm. Trong những khoảnh khắc đó, chúng ta có thể cảm nhận được sự nhàn nhạt và sự bay khuya của cuộc sống. Những cảnh tượng này khiến chúng ta nhớ về những điều riêng tư và những cảm xúc sâu thẳm trong lòng mình. Vui xuân chung cảnh một trời, sầu xuân riêng nặng một người tương tự. Trong đêm xuân, chúng ta có thể cảm nhận được sự thăng hoa và sự đau đớn của tình yêu, sự lắng đọng và sự phấn khích của cuộc sống.