Tâm trạng khi về quê - Một đoạn văn ngắn ##

essays-star4(295 phiếu bầu)

Khi tôi bước chân về quê, trái tim tôi như được nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Mỗi lần trở về nơi này, tôi lại cảm nhận được sự ấm áp và gần gũi của gia đình, của những kỷ niệm tuổi thơ. Những con đường quen thuộc, những cây cối thân thuộc như đang chào đón tôi trở lại. Tôi như được hòa mình vào không gian yên bình, thanh tịnh của quê hương. Mẹ tôi luôn là nguồn cảm hứng và động lực cho tôi. Cô ấy không chỉ là người dạy tôi cách sống mà còn là người dạy tôi cách yêu thương và chia sẻ. Mỗi lần tôi về quê, tôi lại được thưởng thức những bữa cơm ngon lành, những câu chuyện kể về cuộc sống và những lời khuyên khôn ngoan từ mẹ. Những kỷ niệm này không chỉ làm tôi nhớ lại những ngày thơ bé mà còn giúp tôi trưởng thành và vững vàng hơn. Khi tôi đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống thung lũng xanh mướt, tôi cảm thấy mình thật sự nhỏ bé trước sự kỳ diệu của thiên nhiên. Quê hương của tôi không chỉ là một nơi chốn mà còn là một cảm giác, một tình cảm sâu đậm và thiêng liêng. Tôi biết rằng dù tôi đi xa, lòng tôi sẽ luôn hướng về nơi này, nơi có những giá trị và tình cảm chân thành. Khi về quê, tôi không chỉ tìm thấy sự yên bình và hạnh phúc mà còn tìm thấy sự kết nối với bản thân mình. Tôi học được rằng, dù cuộc sống có bận rộn và xa xôi đến mấy, quê hương luôn là nơi tôi có thể tìm thấy sự an bình và sự trọn vẹn. Tôi hy vọng rằng mỗi lần tôi về quê, tôi sẽ luôn cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu vô điều kiện từ gia đình và quê hương của mình.