** Kỉ niệm về cô giáo và chiếc cặp sách cũ **

essays-star4(300 phiếu bầu)

** Năm lớp Ba, em nhỏ thó, hay bị các bạn trêu vì chiếc cặp sách cũ sờn rách. Cặp sách đã cũ, màu xanh đã phai nhạt, quai đeo thì sờn chỉ, thường xuyên bị các bạn gọi là "cặp sách của ông bà". Em rất buồn, thậm chí muốn giấu cặp đi, nhưng mẹ bảo đó là cặp sách của chị gái em để lại, rất bền và em phải giữ gìn. Một hôm, cô giáo chủ nhiệm thấy em ngồi một mình, vẻ mặt buồn rầu. Cô nhẹ nhàng đến bên, hỏi han. Em kể về chiếc cặp sách cũ và sự trêu chọc của các bạn. Cô lắng nghe, không cười hay trách mắng em. Thay vào đó, cô khẽ mỉm cười, rồi nói: "Cặp sách này tuy cũ nhưng vẫn rất chắc chắn, đúng không nào? Nó đã cùng chị gái em đi học bao nhiêu năm rồi, chứng tỏ nó rất bền bỉ. Điều quan trọng không phải là cặp sách đẹp hay xấu, mà là em chăm chỉ học hành, đúng không nào?". Cô còn kể cho em nghe câu chuyện về một người bạn của cô, người đã thành công rực rỡ dù ngày xưa cũng dùng một chiếc cặp sách cũ. Cô nói rằng, thành công không phụ thuộc vào vật chất bên ngoài, mà phụ thuộc vào sự nỗ lực và cố gắng của mỗi người. Lời nói của cô như một phép màu, xua tan nỗi buồn trong em. Em nhận ra rằng, chiếc cặp sách cũ không phải là điều đáng xấu hổ, mà là một kỷ niệm đáng quý. Từ đó, em không còn tự ti về chiếc cặp sách cũ nữa. Em càng thêm yêu quý và trân trọng nó, bởi nó là minh chứng cho tình yêu thương của mẹ và lời động viên đầy ý nghĩa của cô giáo. Kỉ niệm ấy đã dạy em bài học về sự tự tin và lòng biết ơn. Em hiểu rằng, giá trị của con người không nằm ở vẻ bề ngoài hào nhoáng, mà nằm ở tấm lòng và sự nỗ lực không ngừng. Và em luôn nhớ về nụ cười ấm áp của cô giáo, một nụ cười đã giúp em vượt qua mặc cảm và tự tin hơn rất nhiều.