Nghệ thuật tự sự trong truyện ngắn "Tôi đi học" của Thanh Tịnh ##

essays-star4(367 phiếu bầu)

Truyện ngắn "Tôi đi học" của Thanh Tịnh là một tác phẩm văn học kinh điển, ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc bởi vẻ đẹp tinh tế, sâu sắc và giàu cảm xúc. Bên cạnh việc khai thác chủ đề tuổi thơ, tác phẩm còn thành công trong việc sử dụng nghệ thuật tự sự, góp phần tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt cho câu chuyện. <strong style="font-weight: bold;">Thứ nhất, "Tôi đi học" sử dụng ngôi kể thứ nhất, giọng văn nhẹ nhàng, trữ tình, tạo nên sự gần gũi, chân thực cho câu chuyện.</strong> Người kể chuyện là một cậu bé lần đầu tiên được đến trường, với tâm hồn ngây thơ, trong sáng, đầy háo hức và bỡ ngỡ. Qua lời kể của cậu, người đọc như được sống lại những cảm xúc, những suy nghĩ hồn nhiên, trong sáng của tuổi thơ. <strong style="font-weight: bold;">Thứ hai, tác phẩm sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, giàu cảm xúc, tạo nên hiệu quả nghệ thuật cao.</strong> Thanh Tịnh sử dụng những từ ngữ giản dị, gần gũi, nhưng lại vô cùng tinh tế, gợi tả chân thực khung cảnh thiên nhiên, con người và tâm trạng của nhân vật. Ví dụ, hình ảnh "con đường làng dài và hẹp", "những ngôi nhà hai bên đường", "những hàng cây xanh mát", "ánh nắng vàng rực rỡ" đã tạo nên một bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, thơ mộng, đồng thời cũng gợi lên tâm trạng vui tươi, háo hức của cậu bé. <strong style="font-weight: bold;">Thứ ba, tác phẩm sử dụng nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật một cách tinh tế, sâu sắc.</strong> Thanh Tịnh đã miêu tả một cách chân thực, sinh động những cảm xúc, những suy nghĩ của cậu bé khi lần đầu tiên được đến trường. Từ sự bỡ ngỡ, lo lắng ban đầu, cậu bé dần dần cảm nhận được niềm vui, sự háo hức khi được học tập, được khám phá thế giới xung quanh. <strong style="font-weight: bold;">Cuối cùng, "Tôi đi học" sử dụng nghệ thuật đối lập để tạo nên hiệu quả nghệ thuật cao.</strong> Tác phẩm đối lập giữa quá khứ và hiện tại, giữa tâm trạng của cậu bé và tâm trạng của người lớn, giữa sự hồn nhiên, trong sáng của tuổi thơ và sự phức tạp, bon chen của cuộc sống. Sự đối lập này đã tạo nên một chiều sâu cho câu chuyện, đồng thời cũng gợi lên những suy ngẫm về giá trị của tuổi thơ, về những kỉ niệm đẹp đẽ của thời học trò. <strong style="font-weight: bold;">Kết luận:</strong> Nghệ thuật tự sự trong truyện ngắn "Tôi đi học" của Thanh Tịnh đã góp phần tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt cho tác phẩm. Với ngôi kể thứ nhất, ngôn ngữ giàu hình ảnh, giàu cảm xúc, nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật tinh tế và nghệ thuật đối lập, tác phẩm đã khắc họa một cách chân thực, sinh động những cảm xúc, những suy nghĩ của cậu bé khi lần đầu tiên được đến trường, đồng thời cũng gợi lên những suy ngẫm về giá trị của tuổi thơ, về những kỉ niệm đẹp đẽ của thời học trò.